🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nhân viên vẫn có thể thành thạo tác nghiệp, sau cùng khi rời khỏi khách sạn, nhân viên tiêu chuẩn chức nghiệp mỉm cười nói.
"Ôn tiên sinh cùng Ô phu nhân thong thả".
Ôn Viễn Khanh cũng cười đáp lễ, gật đầu nói lời cảm ơn. Ôn Viễn Khanh nhìn tiểu bảo bối đang thẹn thùng rúc ở trong lòng ngực mình, bộ dáng cực kì đáng yêu, trêu đùa.
"Làm sao vậy, Ôn phu nhân?"
Cửa khách sạn cách bãi đỗ xe không xa, Ôn Viễn Khanh đem Lâm An đặt trên ghế phụ cũng khá vội lái xe, chỉ yên lặng khom lưng nhìn tiểu bảo bối, đem tóc may rũ xuống hạ bên mặt vén ra phía sau tai, hôn hôn lên da thịt trơn bóng.
"Sao?, vì sao không dám nhìn ba ba, Ôn phu nhân đang thẹn thùng sao?"
Lâm An bị chọc đến gương mặt mặt đỏ bừng, tay nhỏ đẩy Ôn Viễn Khanh ra, trong miệng kiều nhu nói .
" Ba... Thật đáng ghét"
Ôn Viễn Khanh bắt lấy hai tay nhỏ đang tác loạn đè ở trên đệm, cúi đầu hôn mυ"ŧ cái miệng nhỏ liếʍ láp, hôn làm Lâm An lần nửa cả người tê dại, Ôn Viễn Khanh dùng ngón tay nhẹ quét qua cái mũi một chút.
"Nói dối, rõ ràng con rất thích"
Lâm An là thật sự mệt mỏi, bắt đầu cùng Ôn Viễn Khanh đấu võ mồm vài câu, sau đó liền dựa vào ghế dựa lười ăn ngủ đi, Ôn Viễn Khanh nhìn thấy bảo bối của hắn đang say ngủ, trong lòng hạnh phúc thỏa ảm như nước mùa xuân, cảm giác thật sự giống như đưa vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Lưu lại đây một ngày một đêm, bất luận là nhu cầu sinh lý hay là tinh thần đều đạt được thỏa mãn xưa nay chưa từng có, không có luân lí đạo đức trói buộc, không có chênh lệch tuổi tác ngăn cách, không có hình dáng An Nhu cùng Ôn Nghị, ở trong căn phòng nhỏ hai người như tình nhân chân chính rực rỡ lửa yêu đương. Hôn môi, vuốt ve, làʍ t̠ìиɦ, làm chuyện thân mật nhất mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.
Nhớ tới ngày còn ở nhà, mỗi lần nhìn thấy An Nhu, Ôn Viễn Khanh không thể phủ nhận bản thân ít nhiều cảm thấy áy náy. Hai người lad vợ chồng nhiều năm, cùng nuôi dạy con cái, nói không có cảm tình là giả, An Nhu thật là một người vợ chuẩn mực không thể chê vào đâu, ôn nhu lại hiền huệ sống đúng nghĩa vụ người vợ chăm sóc chồng con. Thậm chí khi sinh Ôn Nghị, An Nhu đã từ chối công viên hiện tại một lòng ở nhà thy vén gia đình.
Thời điểm vừa kết hôn, bọn họ cũng từng có giai đoạn thân mật ôn tồn, chỉ là về sau lại từ từ trở nên phai nhạt, Ôn Viễn Khanh cũng cho rằng quan hệ như vậy là bình thường, dù sao mỗi cặp vợ chồng đến một giai đoạn nào đó sẽ trở thành những người bạn thân tình. Hai người họ đều không phải sở hữu tính cách nồng nhiệt, có lẽ nên dùng mấy chữ " lấy lễ đối đãi " để hình dung. Khi đó hắn thật sự muốn đem An Nhu trở thành người gắn bỏ cả đời sau, là người mẹ duy trì của con trai hắn.
Nhưng bắt đầu từ khi nào hắn chợt nhận ra sự thay đổi đâu? Là khi nghe thấy Lâm An kiều mị gọi hắn một tiếng ba ba? Hay là khi nhìn bộ dáng Lâm An được hắn tắm xong tản ra tư vị mị hoặc khiến hắn trầm luân. Hay là khi tham gia quân huấn, Lâm An bị thương ở chân? Hay cũng có thể là sớm hơn, có lẽ là lúc ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy cô.
An An của hắn luônđơn thuần tốt đẹp như vậy, tâm can hoàn toàn tín nhiệm ỷ lại vào hắn, Ôn Viễn Khanh nghĩ có thể hắn đã yêu cô gái này nhưng nếu hai người họ đến với nhau sẽ là vấn đề nan giải. Hắn không đành lòng để Lâm An chịu bất kì thương tổn nào, chịu trách nhiệm trước vấn đề, đối diện dư luận, ghánh chịu lời chửi rủa... Hắn không đành phải, hắn muốn thay cô ghánh vác tất cả, hắn có thể vì cô che mưa chắn gió, Lâm An chỉ cần sống trong thế giới tươi sáng do hắn bố trí, những điều tiếng xấu xa hắn cam tâm vì cô dọn sạch. Bảo bối của hắn vĩnh viễn sẽ là cô gái nhỏ thanh thuần thiện lương, tương lai còn sẽ đường đường chính chính trở thành Ôn phu nhân của hắn.