Chương 23: Ác mộng & thực tại

Từ trong mộng bừng tỉnh An Nhu vọt tới trong phòng, Lâm An đã nằm ở trên giường ngủ, mà Ôn Viễn Khanh cũng ngồi ở trên ghế cách vách trên ghế chợp mắt, không hề có hàng vi vượt rào, chỉ là mộng mà thôi, An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn gương mặt Lâm An phiếm hồng, có lẽ bởi vì mũi bị cảm không thông, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên hút khí,cô cái này thật sự sinh bệnh.

Nữ sinh nhà người ta cái gì cũng chưa làm, tham gia quân huấn té bị thương ở chân, lại bị sốt, An Nhu nghĩ tới cơn ác mộng vừa rồi cảm thấy có chút hổ thẹn, cô cảm thấy mình đang nghĩ xấu cho cô gái thanh thuần, ngây thơ. Liền trở lại phòng bếp nấu canh gừng, muốn vì Lâm An làm chút việc.

Thời gian An Nhu nấu xong canh gừng tiến vào, Ôn Viễn Khanh đã tỉnh, nhìn trên thiếu nữ trên giường đến xuất thần, An Nhu nhắc nhở nói Ôn Viễn Khanh cẩn thận nâng Lâm An dậy.

"An An uống chút canh gừng, uống xong ngủ một giấc, sẽ khỏi"

Lâm An ngủ đến mơ mơ màng màng, ngửi được hương vị kí©h thí©ɧ theo phản xạ kháng cự

"Ohhh, cay quá", - Cái mũi nhỏ nhăn cái mũi, cọ cọ ngực Ôn Viễn Khanh làm nũng

"Em không muốn uống, thầy để em ta nằm xuống ngủ, ngày mai chắc sẽ tốt, có được không "

"Không được, uống cạn xong sẽ mau khỏi hơn"

Hắn cúi đầu dùng mặt dán lên cái trên thiếu nữ

" Ngoan hiền uống canh, đừng để thầy lo lắng được không ?"

Lâm An ôm eo nam nhân, mềm mại làm nũng.

"Em thật sự không muốn uống"

Mồ hôi Ôn Viễn Khanh toát ra theo gương mặt non mịn trượt xuống, nhẹ nhàng dùng mũi cọ xát thiếu nữ cái mũi, uy hϊếp nói.

"An An không chịu uống, có phải muốn thầy đút An An uống"

Nói xong liền bưng chén canh lên uống một ngụm, cúi đầu dán lên môi đỏ, thiếu nữ hoảng loạn quay đầu trốn tránh, chỉ là tay lại nắm chặt áo Ôn Viễn Khanh, lôi kéo hắn dựa vào mình.

"Không, không cần a.. Thầy"

Ôn Viễn Khanh không thuận theo, không buông tha truy đuổi, miệng dừng trên môi thiếu nữ. .

"Không cần như vậy, em uống, em uống là được chứ gì"

Nghe được Lâm An thỏa hiệp, Ôn Viễn Khanh mãn nhãn ý cười nuốt xuống ngụm canh trong miệng, đem chén canh đưa qua nhìn khuôn mặt Lâm An nhíu lại, ngoan ngoãn một ngụm một ngụm uống sạch canh gừng, xoa xoa thuận theo đem chén mang ra ngoài.

An Nhu nhìn bóng dáng Ôn Viễn Khanh rời đi, lặp lại ý niệm thuyết phục mình, chỉ là thầy giáo chăm con sinh viên mà thôi, ai gặp được cô gái như vậy đều mềm lòng, hắn vẫn là chồng mà.

An Nhu hít một hơi, quay đầu lại thấy sắc mặt thiếu nữ ửng hồng dùng ngón tay quét qua môi, nhìn cô liếc mắt một lại cúi đầu, giống như có ý gì muốn nói. An Nhu đi qua ngồi ở đầu giường, ôn nhu hướng Lâm An cười cười.

"Tiểu An sao vậy?"

Thiếu nữ nhìn An Nhu trước mắt, vuốt còn hơi hơi có chút sưng khởi môi, ngượng ngùng mà nói.

"Cô à, lúc nãy thầy đút thuốc cho em, đó là hôn môi sao? "

An Nhu cảm thấy trái tim run rẩy, nháy mắt tươi cười có chút cứng đờ, vẫn là hướng Lâm An giải thích, thanh âm có chút phát run.

"Chỉ có người yêu hoặc là vợ chồng mới có thể hôn môi, cho nên Tiểu An cùng thầy vừa rồi không thể tính hôn môi, chỉ là đút Tiểu An uống thuốc"

"Thật vậy sao? "

Trong mắt thiếu nữ để lộ ra vui sướиɠ, ôm cánh tay An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy là tốt rồi, đây chính là nụ hôn đầu của An An, nhưng mà thầy cũng thật xấu, còn đem đầu lưỡi đều vói vào trong miệng An An, đầu lưỡi bị hút tê rần"

An Nhu nhìn dựa vào thiếu nữ trên vai vừa thơm vừa mềm, lẩm bẩm mà nói.

"Thầy không có hôn Tiểu An, chỉ là đút thuốc mà thôi, đút thuốc mà thôi"

Lăn lộn một hồi đã là nửa đêm, Lâm An tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là có hơi phát sốt, Ôn Viễn Khanh có chút không yên tâm nhìn An Nhu nói

"Hay chúng ta đưa An An về nhà vài ngày đi, ngày mai là cuối tuần, để An An một mình ở đây anh không yên tâm"

An Nhu nhìn đôi mắt chồng thản nhiên đôi mắt, cúi đầu nói được. Lâm An nghe hai người nói chuyện, nói, "Hôm nay đã làm phiền thầy và cô, em đã khá hơn nhiều, ngày mai em đã có thể tự nghỉ ngơi"

Ôn hòa không khỏi phân trần đi đến mép giường bế Lâm An lên.

"Em không có lựa chọn quyền, ngoan ngoãn nghe thầy"

"Thầy thật độc đoán... " Lâm An oán giận

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực mình,lên án.

" Ai bảo em không nghe lời? Về sau còn dám không chú ý sức khỏe bản thân không, xem thầy làm sao dạy dỗ em"

"Thầy định dạy dỗ em thế nào? Còn muốn đánh em sao? "Ngây Thơ Câu Dẫn - Chương 23: Ác mộng & thực tại