Được giáo dưỡng chu đáo từ nhỏ nên trên mặt An Nhu không nửa phần biểu lộ, ôn nhu nói.
"Đúng vậy, cô là vợ của Ôn Viễn Khanh, tên cô là An Nhu".
Biểu hiện trên mặt Lâm An có vài phần giật mình, phản ứng thân mật kéo tay.
" Thì ra là cô, em là học sinh của thầy Ôn, em tên là Lâm An, bởi vì chân bị thương cho nên thầy Ôn cho em ở tạm ở đây. Thầy đã ra ngoài mua cơm, chắc là cũng sắp trở về"
An Nhu nhìn thiếu nữ thanh thuần trước mắt, không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì ý niệm không hay của mình lúc nãy. Phải nha, chồng mình thế nào cô còn không hiểu sao? Ôn Viễn Khanh mẫu mực khí chất như thể, sao có thể cùng sinh viên xảy ra mờ ám? Không thể nào...
Nhìn trong mắt Lâm An nhiều phân nhu hòa, An Nhu một cảm giác thân thuộc như con gái, nhớ lại khi Ôn Nghị còn nhỏ cô cũng hay cho con trai mặc váy, còn chụp hình lưu lại như một phần tuổi thơ mà Ôn Nghị mỗi khi nhắc tới luôn ngại ngùng. Về sau An Nhu cũng vài lần ám chỉ với Ôn Viễn Khanh nhưng hắn không nhiệt tình phản ứng, nói là mang thai quá vất vả, nên chỉ muốn sinh một con. An Nhu còn vì hắn săn sóc mà cảm động, về sau lớn tuổi cũng không còn tâm tư sinh thêm con.
Hiện tại nhìn thấy thiếu nhi mềm mại nộn nộn ngọt ngào gọi mình bằng cô, hướng mình làm nũng, ít nhiều có cảm tình giữa mẹ với con, cô gái nhỏ tố như thể lại xinh đẹp, không người nào nhìn mà không thích.
An Nhu mang theo xin lỗi hướng phía Lâm An cười cười, duỗi tay hồi cầm tay Lâm An muốn dẫn cô bé tới ngồi trên sofa thăm hỏi tình hình vết thương.
"Đến đây, vết thương có nghiêm trọng không. Để cô nhìn xem"
"Sao em lại tới đây?"
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, lại mang theo ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn.
Tuy rằng lời nói hướng về An Nhu nhưng ánh mắt Ôn Viễn Khanh vẫn như cũ dừng trên người Lâm An, hắn vội bước lên, nắm tay thiếu nữ tinh tế đánh giá vừa rồi hắn nhìn thấy cửa lớn mở ra, vừa tiến vào liền thấy An Nhu nắm tay Lâm An tay, trong lòng cả kinh, thật sợ An Nhu thương tổn đến bảo bối hắn.
"Thầy Ôn,thầy sao vậy, em không sao"
Khóe mắt Lâm An như cong trăng non nhìn hắn cười, tay nhỏ nhẹ nhàng niết bàn tay mình.
Ôn Viễn Khanh lúc này mới phản ứng lại, nhớ lại trước đây An Nhu không ít lần mang cơm tới chung cư của hắn , lần này bởi vì chuyện của Lâm An trong lòng bất an, lúc này mới sực nhớ biểu hiện vừa nãy có chút mất tự nhiên.
Quay đầu lại nhìn An Nhu sớm bị lãng quên, ngữ khí thả chậm nói.
"Tiểu Nhu, sao lần này em đến không nói trước với anh? "
An Nhu còn ở vì thái độ chỉ trích của chồng vừa rồi mà hoảng hốt, Ôn Viễn Khanh vốn là người đàn bà ôn nhu, sóng với nhau 15 năm vợ chồng hai người vãn luôn tôn trọng nhau như khách, đây là lần đâu tiên dùng ngữ khí không kiên nhẫn như vậy nói chuyện với cô.
"Anh bận rộn nhiều việc, em sợ em điện thoại sẽ quấy rầy anh, nhưng em có nhắn tin cho anh nói sẽ mang canh gà tới"
Cảm xúc có chút chùng xuống giải thích.
"Vậy à?, anh không chú ý xem di động, em ngồi xuống đi"
Ôn Viễn Khanh không có chú ý vẻ ủy khuất của vợ, chỉ là dụng tâm đỡ Lâm An ngồi xuống.
Lâm An nhớ lại khởi buổi sáng được Ôn Viễn Khanh ôm ngực, thời điểm bị hắn bóp eo hung hăng chống đỡ dường như có nghe được tiếng di động báo tin nhắn tới.
"Ngoan ngoãn ngồi đây, lát nữa đã có thể ăn cơm"
Bàn tay Ôn Viễn Khanh xoa xoa đầu nhỏ dỗ dành.. An Nhu nhìn chồng mình quan tâm nữ sinh, hành vi rõ ràng thân mật, nhưng cũng thực hợp lẽ thường thầy giáo chiếu cố học sinh.
An Nhu biết hiện tại không phải lúc mình nổi cơn ghen, nhớ tới mục đích của mình hôm nay đến đây, nhẹ giọng nói.
"Hôm nay em đến, trước đem canh gà cho anh. Ngoài ra còn có trứng gà, đợi lát nữa làm đậu hủ trứng, xào mấy món ăn sáng, An An bị thương cần phải bồi bổ một chút"
"Vâng, cảm ơn cô" - Lâm An ngọt ngào cười đáp.
Sau khi An Nhu đi vào phòng bếp, Ôn Viễn Khanh cúi người điểm điểm lên gương mặt cô, hôn hôn cái miệng nhỏ, ngẩng đầu sủng nịch nhìn thiếu nữ trong lòng ngực, Lâm An vẫn ngoan ngoãn ngưỡng khuôn mặt nhỏ cho hắn hôn, Ôn Viễn Khanh mềm lòng cực kì, lại cúi đầu hôn xuống.
Sau một hồi ôn tồn chấm dứt, Ôn Viễn Khanh ngồi dậy, vuốt ve gáy cùng mái tóc mềm xuống, đặt Lâm An dựa vào trên bụng mình, thở dốc.