🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Kỳ thật Lâm An đã sớm không nhớ rõ hình dáng của ba ruột mình, ông ấy ngay khi cô còn nhỏ đã qua đời, mẹ cô dẫn theo cô tái giá, cha dượng lạnh lùng sao có thể tận tâm, sao có thể đút cơm, thậm chí là ôm hôn mình, ngón tày Lâm An nhẹ nhàng cọ xát cánh môi Ôn Viễn Khanh, cười khẽ nói, "Thầy Ôn thật đẹp".
Lâm An chống thân thể, cả người ghé vào trên mạng Ôn Viễn Khanh, dùng phấn môi cọ dán hướng phía hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ môi có chút khô ráo của hắn, thực nhanh liền nhuận ướt nó, lại học cách khi hắn hôn mình, chậm rãi cạy ra hàm răng đi câu đầu lưỡi bên trong.
Ôn Viễn Khanh cảm thấy trong mộng có điều đồ vật vừa ướt vừa mềm chui vào trong miệng mình, đầu lưỡi không tự giác mà ngậm lấy mυ"ŧ vào, tiếng nước "chậc chậc chậc " tiệp khởi, mở to mắt, liền thấy cô bé đang ghé vào trên người mình, câu lấy cổ cùng mình hôn môi.
Nhìn thấy Ôn Viễn Khanh đã tỉnh, Lâm An đem cái lưỡi rút ra, mang ra một sợi chỉ mỏng, càng kéo càng dài cuối cùng ở không trung đứt gãy, Lâm An nhìn mình ngọt ngào cười, trong miệng kiều kiều gọi hắn là ba, Ôn Viễn Khanh trong lòng lại càng mềm mại lại bất đắc dĩ.
"Bảo bối, ba ba luôn muốn chiếu cố con, còn muốn mỗi ngày thao con, thao đến khi con sinh ra đứa trẻ"
Nhưng nhìn ánh mắt Lâm An thuần khiết vô tội, không chút nào che dấu tín nhiệm hoàn toàn cùng ỷ lại mình, lời gì cũng nói không nên lời, ý niệm bẩn thỉu như vậy không dám cho cô biết.
Ôn Viễn Khanh đột nhiên đứng dậy khiến đầu đυ.ng vào Lâm An, cô "A" một tiếng kiều nhu kinh hô, cánh tay như ngọc trong sáng gắt gao ôm lấy mình.
"Chán ghét ba ba"
Bé con hờn dỗi nói, Ôn Viễn Khanh mà ngồi cũng hồi ôm cô, đắc ý cười, thật sự như là một đôi cha con thân mật nhu tình, nếu xem nhẹ việc ba ba đang dùng cự căn dưới thân chống đỡ huyệt khẩu mềm mại chậm rãi nghiền nát mà nói.
Áo ngủ trên người Lâm An đã bị cởi bỏ, Ôn Viễn Khanh chôn ở trước ngực ăn tấm tắc rung động, tay thô ráp bóp eo nhỏ trên dưới trái phải cọ xát, một bên mυ"ŧ vào một bên xoa nắn.
"An An thật ngọt, ba ba ăn thế nào cũng không thấy đủ"
Hơn mười phút sau, hắn ngẩng đầu, đôi tay bóp eo nhỏ cố định, hẹp mông dùng sức đỉnh về phía trước, như muốn đem nữ nhân này đỉnh xuyên.
"A, ba ba, An An bị đỉnh khó chịu, ba ba quá cứng"
Lâm An kiều mị nói lời cợt nhả, Ôn Viễn Khanh không hề chống cự, gia tang tốc độ, giường gỗ kịch liệt chấn động, "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên, loáng thoáng còn nghe được tiếng thông báo có tin nhắn trên di động, nhưng lúc này ai cũng không để ý.
"A, ba ba tới, cứng a"
Một trận gào rống, nùng tinh bắn trên qυầи ɭóŧ.
Thời điểm Ôn Viễn Khanh ra cửa mua cơm đã là 12h30, Lâm An ngồi trên sofa vuốt ve huyệt sưng đỏ, trên mặt không còn có vừa rồi muốn cho Ôn Viễn Khanh đau lòng, bộ dáng cố ý oán giận hắn làm mình đau kiều mị nhìn trên di động hình ảnh Ôn Viễn Khanh ngủ bị mình chụp lại, cong cong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng cong môi cười.
"Leng keng", là tiếng chuông cửa, Lâm An cho rằng Ôn Viễn Khanh xách quá nhiều đồ vật, không rảnh tay mở cửa, liền nhảy tới mơt cửa.
" Không có mang...."
Hai người đối diện nhau nhất thời ngây ngẩn, Lâm An phản ứng lại trước, cô nhìn ra người phụ trách dịu đanh đang cầm theo cơm hộp đang đứng trước mặt mình là ai- An Nhu, vợ của Ôn Viễn Khanh.
"Xin chào, cho hỏi cô tìm ôn thầy Ôn đúng không ạ ? "- Giọng thiếu nữ đặc biệt thanh thúy.
Lúc này nhìn vết xe trên đầu gối Lâm An, An Nhu cũng ý thức được đây chính là sinh viên bị thương mà chồng từng nhắc tới. Nữ sinh trước mắt một bộ ôn nhu cùng thanh thuần, mắt to mi dày, thỉnh thoảng run run, tóc đen dài mượt xõa trên người, thuần khiết chẳng khác gì tiểu thiên sứ.
Một cô gái trẻ như vậy, trên ngực còn mặc áo ngủ do chính tay mình lựa cho chồng, đứng ở chung cư của chồng mở cửa cho mình, trong lòng An Nhu cảm thấy không thoải mái.