Lâm An giống như chịu ủy khuất, bổ nhào vào trên người Ôn Viễn Khanh, dựa tựa trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng nức nở, Ôn Viễn Khanh vội vàng ôm chặt thiếu nữ trong lòng khẽ vuốt, cúi đầu hôn nhẹ thái dương Lâm An.
"An An, đừng dọa thầy được không, để thầy nhìn xem".
Lâm An ngẩng đầu, một gương mặt đáng thương kiều mị như " hoa lê đái vũ", chọc người ta trìu mến, Ôn Viễn Khanh đau lòng mà lên mi mắt ướt đẫm, lại đến trước mắt, gương mặt, khóe miệng, nhẹ nhàng mà liếʍ láp giọt nước mắt.
Phát hiện Lâm An trong lòng ngực mình dần bình tĩnh lại, chỉ là thỉnh thoảng còn chút nghẹn ngào, Ôn Viễn Khanh yêu thương nâng lên khuôn mặt nhỏ, hôn hôn khóe miệng thiếu nữ.
"Có phải thầy làm sai điều gì không?! Nói thầy nghe, thầy sẽ sửa "
"Không. Không phải, thầy Ôn rất tốt, em chỉ là nghĩ tới ba mình. Khi em còn nhỏ ba cũnv đút cháo cho em, em chỉ là nhớ ông ấy"
Nói xong nhẹ nhàng dựa vào trên vai Ôn Viễn Khanh, lẩm bẩm nói.
"Em thật sự rất nhớ ba ".
Nghe thiếu nữ kể ra ý niệm nhớ thương người đàn ông khác, vì người đó mà khóc thương, dù cho người đó là ba của cô đi chăng nửa Ôn Viễn Khanh vẫn cảm thấy thực không thoải mái, nhưng biết hiện tại cô gái nhỏ còn thương tâm, nhịn xuống ý riêng an ủi nói.
"An An nhớ ba sao? Hay là gọi điện thoại cho ông ấy được không, nói cho ông ấy biết là An An nhớ ông"
"Sẽ không thể gặp lại, ông ấy đã mất,em .. Em không có ba, không còn nửa,
Lâm An nghẹn ngào nói, nói xong rốt cuộc nhịn không được càng ủy khuất nghẹn ngào khóc lớn.
Ôn Viễn Khanh quả thực tát mình một cái, thời điểm này sao lại nói năng không suy trước tính sau như thế. Áy náy chỉ có thể gắt gao mà ôm lấy thân thể mềm mại, một chút lại một chút nhẹ vỗ về sau lưng Lâm An.
Không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ khóc đến mệt mỏi, lẳng lặng dựa vào trên ngực hắn.
Ôn Viễn Khanh vuốt ve gương mặt nhỏ vì khóc mà đỏ hồng, thật là muốn đem tất cả ôn nhu dịu dàng dành cho cô.
"Nếu An An sẽ không có ba ba, thầy sẽ đảm nhận làm ba ba An An được không? Chuyện ba có thể làm, thầy cũng có thể làm... Chuyện ba không thể làm, thầy cũng có thể vì An An làm tất cả, chỉ cần An An vui vẻ, được không?"
"Thật vậy sao? Thầy đồng ý sao?"
Trong ánh mắt hơi sưng lóe chờ mong, Ôn Viễn Khanh đau lòng hôn hôn.
"Đồng ý, về sau An An có thể xem thầy là ba, An An muốn ba ba làm gì, ba ba liền làm cái đó, được không?".
" Vâng"
Lâm An vui vẻ cọ cọ lên người Ôn Viễn Khanh.
"Ba ba, ba ba, thật tốt, ta lại có ba ba",
Dường như nhớ tới điều gì, Lâm An hưng phấn ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, ngón tay như ngọc trong sáng chỉ chỉ vào môi anh đào.
"Ba ba hôn con, đã lâu không được hôn"
Ôn Viễn Khanh vừa rồi hôn lên gương mặt thiếu nữ, nhưng nghĩ lại vẫn chưa hôn mô, bởi vì hôn chỗ khác hắn còn có cả tự trấn an mình đang dỗ đanh cô bé, nhưng ở cái miệng nhỏ hắn không dám thử, hắn biết một khi đυ.ng vào hậu quả sẽ đem hắn cắn nuốt.
Ôn Viễn Khanh nuốt nước bọt một cái, hầu kết khó nhịn lăn lộn, Lâm An trước mắt hơi bĩu môi môi, chờ mong mà nhìn. Không có đàn ông có thể cự tuyệt vẻ hấp dẫn câu hồn đó, chút lí trí cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Ôn Viễn Khanh nhẹ nhàng mà ngậm lấy môi mềm thiếu nữ, thật mềm, mềm đến nỗi đàn ông đều xao xuyến tâm can. Một người đàn ông thành thục 36 tuổi, đã là cha của một đứa con trai 15 tuổi nhưng trong giờ phút này lại giống như lần đầu tiên nếm trải mật ý hôn môi. Vươn đầu lưỡi thô dài nhẹ nhàng liếʍ láp, cảm nhận được cô ấy gái nhỏ run rẩy từ trong miệng hai nhẹ nhàng kinh suyễn.
Ôn Viễn Khanh như được ủng hộ, chậm rãi cạy ra hàm răng Lâm An, lưỡi lớn hoàn toàn đi vào bên trong cái miệng nhỏ, tùy ý càn quét mỗi một góc, bá đạo hàm chứa lưỡi đinh hương.., trêu đùa, bắt chước vận động nào đó , trên dưới mυ"ŧ vào, nhìn Lâm An trong lòng ngực bị hôn đến ý loạn tình mê, ngoan ngoãn vươn lưỡi cùng nhau triền miên, yên lặng thừa nhận nụ hôn Ôn Viễn Khanh như mưa rền gió dữ, sợ hãi đáp lại, cực đại thỏa mãn du͙© vọиɠ nam nhân.
Sáng sớm đại học A ánh dương phản chiếu, tản ra khắp ngõ ngách. Trong một gian thuộc khu ký túc xá giáo viên lại hiện lên hình ảnh thầy giáo Ôn đường hoàng đạo mạo ngày thường nay lại đang điên cuồng cùng nữ sinh của mình hôn môi.
Trong phòng tràn ngập tiếng nước làm người ta mặt đỏ tim đập, nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng hai người chảy xuống, tích ở đũng quần nam nhân, "ohh", Lâm An kiều nhu than nhẹ, Ôn Viễn Khanh kịch liệt thô suyễn, hai đầu lưỡi không biết mệt mỏi giao triền, mυ"ŧ vào, trao đổi dưỡng khí lẫn nhau...