Chương 76: 76: Lý Mỹ Nhân Rất Vui Vẻ Không Thèm Để Ý Đến Thể Diện Của Hoàng Thượng

Dư Thời Hữu rất bực, bởi vì chuyện này có tính chất quan trọng, nàng còn năm lần bảy lượt yêu cầu gia đình không được nhận lễ vật.

Chẳng lẽ có người lén lút nhận sau lưng nàng? Trong đầu nàng chỉ hiện ra một gương mặt - đó là nhị thúc, chỉ có ông ấy mới dám làm điều xằng bậy sau lưng phụ thân và tổ phụ mà thôi.

Hôm nay Thái hậu ngỏ lời, xem ra nàng không thể từ chối được.

"Thần thϊếp làm sao dám lấy tư chế công."

Thái hậu thấy thái độ của nàng thay đổi, cười nói: "Thật ra thì rất nhiều chuyện đều có cách để cứu vãng, Hoàng hậu hẳn là rất rõ ràng mới phải.

Hoàng thượng hàng ngày bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian để mà đi truy cứu một ít chuyện vặt, đúng không?"

"Dạ."

"Không biết ngươi có nghe được chuyện của Tư Huyền chưa.

Nó cũng quá hồ đồ, vội vã biểu hiện, khiến cho Hoàng thượng trách tội, nói là cấm túc nửa năm, ai gia cho là nửa năm thì lâu quá, huống chi nàng ấy mới tiến cung, còn có rất nhiều chuyện chưa rõ.

Nói cho cùng thì có lòng cũng tốt, vì hoàng gia sớm ngày khai chi tán diệp, Hoàng hậu nghĩ sao?"

Cái cán đang nằm trong tay Thái hậu, nàng còn lời gì để nói.

Chỉ nói: "Dạ."

"Nếu Hoàng hậu cũng cho là Tư Huyền là không hiểu chuyện, có phải cũng nên cho nàng ấy cơ hội để sửa chữa sai lầm không.

Vì nàng ấy, nói vài câu trước mặt Hoàng thượng."

"Lời Thái hậu dặn dò, thần thϊếp sẽ cố hết sức mình."

"Ngươi hiểu được là tốt rồi, thật ra thì đây cũng không phải là đại sự gì.

Ai gia vốn là muốn đích thân nói với Hoàng thượng.

Chẳng qua là những chuyện này, dù sao cũng do ngươi quản, ai gia cũng không nên nói nhiều, có một số việc vẫn phải để ngươi làm."

Dư Thời Hữu nói: "Dạ."

Rời khỏi Dưỡng Tức Cung, không còn lời nào để nói.

Sau khi Dư Thời Hữu rời đi, Tiểu Đậu Tử ở bên cạnh hầu hạ Thái hậu.

Cầm ấm trà trên bàn rót vào chén trà của Thái hậu, vừa nói: "Thái hậu cho rằng Hoàng hậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài?"

"Không thì thế nào? Có trách thì trách nàng ấy có một nhị thúc quá tốt.

Dư Thừa tướng, lão gian thần gian xảo cả đời, nuôi dưỡng ra một đứa cháu gái cũng rất xảo quyệt, đáng tiếc a, dành toàn bộ thời gian để đối ngoại, đối nội thì buông lỏng dạy dỗ đứa con thứ.

Đúng là một nồi cháo ngon bị cứt chuột làm hư."

Tiểu Đậu Tử cười nói: "Thái hậu so sánh như vậy quả thật sáng tạo, đối với phủ Thừa tướng mà nói, Dư Trường Khánh không ra gì, nhưng mà đối với Thái hậu, hắn lại rất hữu dụng nha."

Thái hậu nâng chung trà lên, uống một hớp, mỉm cười mà thôi.

"Còn Từ mỹ nhân, Thái hậu định như thế nào?"

"Ai gia còn có thể làm gì, đành thuận theo tự nhiên thôi." Đối nghịch với Hoàng thượng cũng chẳng ít lợi gì, nên chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng.

Cho nên có một số việc, vẫn phải mượn tay người khác, cần gì phải tự mình động thủ, chọc cho Hoàng thượng ghét.

Sau khi ra ngoài, tâm trạng của Dư Thời Hữu cực kỳ chán nản, lúc nhìn trời, cặp chân mày níu chặt lại.

Cung nữ ở bên cạnh, Yên Chi, thấy vậy thì không đành lòng, vì vậy khuyên nàng, "Hoàng hậu ngài cần gì phải khó chịu."

"Hận người nhà hăng hái tranh giành."

"Cái này cũng không phải là lỗi của ngài, là lỗi của nhị gia mà ra.

Ngài cần phải đem chuyện này nói cho Thừa tướng biết.

Nếu không chuyện hôm nay, chỉ e là màn dạo đầu.

Thừa tướng có thể không hay biết gì, mà ngài lại phải chịu hết oan ức." Yên Chi đau lòng thay cho Dư Thời Hữu, trước có Mai ma ma tự chủ trương, để cho ngài ấy bị liên lụy, bây giờ trong nhà lại có nhị thúc tham lam, bị người ta bắt thóp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến bao giờ mới yên ổn.

"Đúng vậy! không thể để chuyện này kéo dài vô tận.

Sự kiên nhẫn của Hoàng thượng luôn có hạn.

Nếu một ngày nào đó cạn kiệt, chúng ta sẽ không còn chỗ đứng."

Yên Chi nói: "Hoàng hậu ngài thật sự muốn ra mặt thay cho Hạ mỹ nhân trước mặt Hoàng thượng sao?"

"Bổn cung cũng không có cách nào khác, ngươi không phải là không thấy dáng vẻ độc đoán của Thái hậu.

Nếu Bổn cung không làm, bà ấy sẽ trừ khử phủ Thừa tướng."

Dù cho giữa Hoàng thượng và Thái hậu có hiềm khích, nhưng là có một số việc tra một cái liền rõ ràng, ngay cả gài tang vật cũng không cần.

Dư Thời Hữu chậm rãi đi về phía Cẩm Tú Cung, nhưng may cho nàng là, ở giữa đường gặp được Tiết Ý Nồng, đắn đo suy nghĩ, vẫn là nghênh đón đi.

Tâm trạng hôm nay của Tiết Ý Nồng cũng không tệ, nhìn về phía nàng cười nói: "Ngươi đi ra phơi nắng sao? Nắng xuân lúc nào cũng tốt, đi dạo một chút cũng tốt." Nàng cho rằng Dư Thời Hữu ra ngoài tản bộ.

Dư Thời Hữu nói: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thϊếp có một chuyện tương thỉnh."

"Chuyện gì?"

"Nghe nói, hôm qua Hoàng thượng hạ lệnh đóng cấm túc Hạ mỹ nhân nửa năm, không biết chuyện này có thật không?"

Tiết Ý Nồng không có trả lời thẳng, bởi vì nàng tin tưởng chuyện này rất nhanh chóng truyền khắp hậu cung.

Không cần hỏi thiệt giả gì ở đây, mà mục đích của câu hỏi này của Dư Thời Hữu, nàng cần phải suy nghĩ kỹ một chút.

"Tại sao đột nhiên Hoàng hậu lại quan tâm chuyện này?"

"Hạ mỹ nhân phạm sai lầm, là nàng ấy không hiểu cung quy, giáo huấn một lần cũng là được rồi, phạt nặng như vậy, sợ là làm đông lạnh trái tim của những mỹ nhân khác.

Sau này còn ai dám đến hầu hạ Hoàng thượng nữa.

Hơn nữa, trong chuyện này, thần thϊếp cũng có chút trách nhiệm...!Là thần thϊếp giáo huấn không chu toàn, cho nên mới ra cớ sự này để cho Hoàng thượng phiền lòng..." Dư Thời Hữu cũng không còn cách nào, chỉ đành nhận hết trách nhiệm, mong Thái hậu có thể khai ân, không nhắc đến phủ Thừa tướng ở trước mặt Hoàng thượng nữa.

Lúc Dư Thời Hữu đang nói, Tiết Ý Nồng quan sát nàng ấy, cảm thấy nàng ấy hữu khẩu vô tâm (miệng nói ra nhưng lòng không nghĩ như vậy), chuyện này sao có thể liên quan đến Hoàng hậu.

Hoàng hậu muốn đến đây cầu tình cho Hạ Tư Huyền, chẳng lẽ đây là ý chỉ của Thái hậu?

Từ trước đến giờ, Thái hậu cũng rất ít khi đối phó với Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng không phải là một kẻ ngoan ngoan nghe lời, sao bây giờ lại có thể dễ dàng trở thành thuyết khách của Thái hậu cho được.

Tục ngữ có câu: dị thường ắt có quỷ.

Lẽ nào Thái hậu nắm được nhược điểm gì đó của Dư Thời Hữu, nên đành phải qua sông phải lụy đò.

"Hoàng hậu, cho dù ngươi nói thế nào, trẫm cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Nếu lần này trẫm tha tội cho nàng ấy, lần sau sẽ có rất nhiều người không xem sự tồn tại của trẫm ra gì.

Chuyện như vậy sẽ không ngừng phát sinh, đối với người khác cũng không phải là không công bằng sao? Nhưng mà Hoàng hậu thật đúng là phải chịu trách nhiệm nha, ngươi vẫn là hồi cung ngẫm nghĩ lại đi!"

Dư Thời Hữu có trách nhiệm gì, Tiết Ý Nồng cũng không nói rõ.

Dư Thời Hữu đa tạ, rồi hồi cung, thở phào nhẹ nhõm, khá tốt, Hoàng thượng không có đáp ứng! Như vậy nàng cũng có cái để đáp lại với Thái hậu, ít nhất nàng đã tận lực, là do Hoàng thượng không đáp ứng, nàng cũng không còn cách nào khác.

Nàng dặn dò Yên Chi: "Lấy giấy bút cho Bổn cung, Bổn cung muốn viết thư cho tổ phụ, để cho bọn họ nhất định phải chỉnh đốn việc nhà." Chuyện của Nhị thúc không thể giấu giếm được nữa, muốn cho gia đình sớm chuẩn bị, nên như thế nào thì làm như thế đó, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ bị Thái hậu áp chế, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Không gây họa, mà họa cũng tự tìm đến.

Tiết Ý Nồng trở lại Cẩm Tú Cung, Nhậm công công sai người mang mấy rương tấu chương đến.

Nàng nhìn một lúc, lại nghĩ đến Từ Sơ Đồng không khỏi thở ngắn than dài, Lạc Nhạn ở bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, không biết là chuyện gì.

Sau khi than thở xong, Tiết Ý Nồng thầm nghĩ nữ nữ hoan lạc, một chút phương hướng cũng không có, không biết phải hạ thủ như thế nào.

Xem ra phải tìm sách học tập.

Nhưng chuyện này cũng không thể nhờ người khác, chỉ có thể tự bản thân tìm kiếm, nói bóng nói gió với những người bên cạnh vậy.

Chuyện này tạm thời gác qua một bên.

Lại nói Thái hậu sau khi nhận được hồi đáp của Dư Thời Hữu, nói là đã tận lực, Hoàng thượng không chịu thương lượng.

Thái hậu cũng không có dễ dàng bỏ qua như vậy.

Bà lập tức tuyên chỉ kêu muội muội của mình là Hạ Thái hậu tiến cung, bà thuật lại chuyện này với bà ấy.

"Muội muội, Ý Nồng cũng quá nhẫn tâm.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, mà đã xé ra to như vậy.

Nếu như bị người của phủ Quốc công biết, còn tưởng rằng ai gia không chiếu cố người trong nhà."

"Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều, Ý Nồng cũng không muốn gây khó dễ cho phủ Quốc công.

Chỉ là Tư Huyền làm ra chuyện này cũng thật sự là quá đáng.

Ý Nồng chỉ muốn xử lý công bằng.

Nếu không, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, mọi người vì tranh sủng không từ một thủ đoạn.

Ý Nồng chỉ muốn có một cuộc sống thái bình cũng không được sao?" Hạ Thái hậu không hề tương trợ Thái hậu, còn dành nhiều lời khen cho Tiết Ý Nồng, Thái hậu tự cho là thất sách, không thuyết phục được người, suýt chút nữa mình còn bị thuyết phục ngược trở lại.

Chuyện này đành lãng quên.

Sau đó phái người đi phủ Quốc công và Ngân Hạ Uyển trấn an một phen, chuyện này cũng xem như giải quyết xong.

Đại Xương tháng năm, thịnh thế, cảnh sắc hài hòa, dễ chịu.

Lý Đồng ở trong Nguyên Ương cung đang gục ở trên bàn, tâm trạng chán nản, nhàm chán, nàng đã tiến cung hơn một tháng, mỗi ngày cũng không có làm gì, còn tệ hơn ở nhà.

Mặc dù Hoàng thượng cũng không có ép buộc gì, dù sao cũng đã gả cho người rồi, tâm tình lại bất đồng, cũng chỉ có thể gặp Hoàng thượng ở lần tiến cung đó.

Cả buổi sáng liền than thở không ngừng, than thở hồng nhan dễ già.

Tiễn Thủy nhìn nàng như vậy, cười nói: "Tiểu chủ sao vậy, chẳng lẽ là đang suy nghĩ khi nào thì Hoàng thượng đến chăng?" Tiễn Thủy ở trong phủ tướng quân rất có địa vị, rất được tướng quân phu nhân thưởng thức, lần này phái nàng và Trọng Đồng tiến cung, hai người bọn họ được xem như là cánh tay trái phải của Lý Đồng.

Cho nên khi nói chuyện, thân mật dị thường, tính tình Lý Đồng vốn tùy tiện, những thứ này cũng không chấp nhất.

Nghe nàng ấy hỏi như vậy, không cảm thấy có gì sai về cấp bậc.

Chỉ nói: "Ngươi không biết sao? Hoàng thượng chỉ đi Hồi Xuân Uyển, những nơi khác một mực không đi, không biết gặp được Hoàng thượng như vậy là bọn ta may mắn, hay là xui xẻo."

Tiết Ý Nồng sủng ái Từ Sơ Đồng đã không giống như sủng ái bình thường, mặc dù chưa có phong hàm, nhưng so với các nàng đúng là một trời vực.

Lý Đồng mặc dù than thở, nhưng không hề ghen tị, ai kêu Từ Sơ Đồng là thần tượng của nàng.

Tiễn Thủy không có trả lời là tốt hay xấu, đây chỉ là mấy lời than thở của chủ tử của nàng mà thôi.

Nàng nhìn ra cửa nói: "Hôm nay khí trời tốt như vậy, lại đang là mùa xuân, sao tiểu chủ không đi ra bên ngoài tản bộ giải sầu một chút, nô tỳ nhớ khoảng thời gian này năm ngoái, ngài muốn chơi thả diều, sao mà sau tiến cung lại bình lặng, không bằng đi ra ngoài chơi một chút đi."

"Đúng nha!" Hai mắt Lý Đồng sáng lên, nàng ở nơi này sắp chết vì chán, nữ tử trong cung này, không có gì làm ngoài trừ ăn dưa.

Hoàng thượng chỉ có một, cũng không thể chia ra.

Nàng lập tức muốn Tiễn Thủy chuẩn bị, "Nhanh lấy con diều của ta ra, không biết người trong phủ có mang đến đây chưa?"

Tiễn Thủy mỉm cười vội nói với nàng, mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật ("thính phong thị vũ").

Lý Đồng một mình chạy ra sân, xem xét xung quanh, cảm thấy không đủ rộng, ở bên ngoài hô: "Tiễn Thủy, ngươi mau ra đây, chúng ta đi đến chỗ khác đi."

Tiễn Thủy nhanh chóng cầm theo con diều bước ra, muốn Trọng Đồng ở lại cung đợi họ.

Hai người đi ra ngoài tìm chỗ để thả diều, tìm được một khuôn viên rộng rãi, ước chừng nơi này không có ai, liền thét to rồi thả nó, Tiễn Thủy chạy để con diều tung bay theo gió thẳng đến bầu trời, khiến cho không ít người dừng chân lại đứng xem.

Tiết Ý Nồng cũng là một trong những người đứng xem náo nhiệt.

Nàng đang tản bộ, muốn đi đến chỗ Ngự lâm quân.

Muốn chống bên ngoài, trước hết phải an bên trong.

Tiết Định Sơn hiển nhiên chưa có ý định giao ra binh quyền, nàng phải thành lập quân đội riêng của mình, nước xa không cứu được lửa gần, trước hết là bắt đầu chỉnh đốn, cải cách từ Ngự lâm quân.

Ngẩng đầu liền thấy một con diều hạc đang bay đều trên bầu trời, thân trắng, đầu đỏ, đang tung bay theo gió.

Ánh mặt trời chói chang, nàng lấy tay áo che lại, hỏi Lạc Nhạn: "Ai đang thả diều vậy, nhìn vui quá đi."

Lạc Nhạn nói: "Có muốn nô tỳ sai người đi tìm hiểu một chút không?"

"Không cần, có vẻ là ở gần đây, chúng ta tự đi tìm đi." Họ chưa kịp đi tìm thì con diều đã đứt dây, loạng choạng rơi xuống rồi bị gió cuốn bay.

Tiết Ý Nồng thở dài tiếc nuối, cũng không đi tìm nữa, trực tiếp hỏi nơi huấn luyện của Ngự lâm quân.

Lại nói diều bị đứt dây, Lý Đồng tiếc nuối vô cùng, hiếm khi có dịp thả diều, con diều không đạt yêu cầu, nàng muốn đuổi theo lấy về.

Liền khinh công đạp mái hiên, đùng đùng đùng đạp vỡ mấy miếng ngói, lao đi như một cơn gió.

Tiễn Thủy đứng ở dưới nhìn lên, vội đến mức không ngừng giậm chân, nàng biết căn bản không thể ngăn được Lý Đồng, nên không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Chỉ là nàng cũng không to gan đến mức đạp vỡ mảnh ngói mà đi như vậy, đành phải đi đường vong.

Lại nói Lý Đồng đuổi theo con diều, gió thổi cuốn bay con diều rơi xuống một cành cây.

Nàng quá đỗi vui mừng, chỉ nó nói: "Ngươi xem dám bay đến đây, ngươi có bay ra đây không a!" Một cú bay lượn, leo lên nhánh cây.

Cơ thể đu đưa vài cái, cười thỏa mãn vì nàng bay lượn siêu cỡ nào.

Nhưng cành cây kia quá nhỏ để đỡ lấy trọng lượng của nàng, liền gãy, cùng một tiếng bộp, khiến nàng ngã xuống đất.

Một tiếng thét chói tai khiến người gần đó kinh ngạc

Rất nhiều Ngự lâm quân vây lại, bắt nàng tại chỗ.

Bọn họ xem nàng là nữ thích khách, muốn giải đi.

Trước mặt còn nói Hoàng thượng giá lâm, nhất thời khó khăn đưa ra quyết định, Lý Đồng liền bị kéo đến trước mặt Tiết Ý Nồng.

"Hoàng thượng, mới vừa bắt được một nữ thích khách."

Lý Đồng nói: "Hoàng thượng cứu ta, ta là Lý Đồng." Nàng báo ra tên họ, Tiết Ý Nồng đã biết nàng là nữ nhi của Lý tướng quân.

"Thả nàng ấy ra."

Ngự lâm quân nghe nàng báo ra tên họ, cũng hiểu được là phi tần trong cung, vội vàng buông tay.

Lý Đồng được thả tự do, giật giật cánh tay đang bị đau, những tên hán tử to lớn này hạ thủ không chút nương tay mà.

Tiết Ý Nồng hỏi: "Sao người đến nơi này? Đây là nơi quân sự trọng địa, vạn nhất bị thương thì làm sao đây?"

Tuy lời nói có ý trách cứ, nhưng cũng có ân cần, quan tâm.

Lý Đồng trả lời: "Không phải là thϊếp tự muốn đến nơi này, là do đuổi theo con diều." Nàng chỉ tay một con diều đang treo lơ lửng trên cành cây ở đằng xa xa, Tiết Ý Nồng vừa nhìn, thầm nghĩ: Thì ra là nàng ấy thả diều, ta còn tưởng là ai." Chẳng qua là con diều đã đứt dây, sao nàng ấy có thể đuổi theo nhanh như vậy?

"Một con diều mà thôi, cho người lấy xuống là được rồi." Lập tức ra lệnh cho người đi lấy, lại hỏi: "Có bị sao không?"

"Không sao, suốt ngày rỗi rãnh phát hoảng."

Tiết Ý Nồng cười cười, vì sự thoải mái không chút kiêng dè của Lý Đồng, không sợ nàng, nói: "Nếu như vậy, đi theo trẫm đến một nơi được không?"

"Thật là tốt, thϊếp ở trong cung sắp chết vì chán rồi.

"

Tiễn Thủy đã đuổi kịp, nghe Lý Đồng trả lời như vậy, lời nói không chút nào tôn trọng, nàng trợn mắt muốn to hơn bầu trời, tiểu chủ của nàng, trước mặt Hoàng thượng cũng không nói năng cho cẩn thận.

Xem Hoàng thượng là công tử lang thang trên phố sao, hay là tùy tùng của phủ.

Tiết Ý Nồng chỉ mỉm cười, cho nàng ấy đi theo.

Lý Đồng vui sướиɠ háo hức, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nói nhiều lời như vậy với Tiết Ý Nồng, nàng đột nhiên nghĩ đến, mình dù sao cũng là gả cho người, mình như vậy, Hoàng thượng sẽ không cảm thấy bất tuân phép tắc đi?

Không kiềm được ở sau lưng Tiết Ý Nồng le lưỡi một cái, chỉ mong Hoàng thượng không có chú ý đến nàng.

Nàng cúi đầu, vội vàng giả bộ làm tiểu tức phụ rụt người, núp ở sau lưng Tiết Ý Nồng.

Đột nhiên Tiết Ý Nồng dừng bước, nàng liền thắng không kịp, nên đυ.ng vào, còn muốn nói mấy câu Xin lỗi các loại.

Chỉ là do Tiết Ý Nồng bị việc diễn ra trên lôi đài thu hút sự chú ý, cũng không để ý bị nàng đυ.ng một cái.

Lý Đồng vội vàng lùi về sau hai bước, cũng nhìn lên lôi đài, vừa nhìn thấy, vội vàng trốn sau lưng Tiết Ý Nồng.

Chết rồi, nàng thấy thân ca ca của nàng ở đây! Nếu như bị đại ca phát hiện nàng đi dạo lung tung, còn đi đến nơi này, hồi phủ báo cho phụ thân một tiếng, nàng chắc chắn bị phạt sao chép binh thư.

Sau đó nàng cảm thấy không đúng nha, nàng bây giờ không có ở trong phủ, nàng đã được gả đi, thuộc về Hoàng thượng, Hoàng thượng cho nàng đi theo! Lập tức từ phía sau lưng Tiết Ý Nồng bước ra lộ diện.

Tình huống giống như "nửa vầng trăng đang từ từ nhô lên", gương mặt nàng ấy từ từ xuất hiện, Lý Lâm đột nhiên thấy muội muội của mình, vẻ mặt hoảng hốt, bị đối phương chỉa kiếm vào tim.

Bất đắc dĩ nhận thua, nhảy xuống lôi đài, gương mặt âm trầm đi đến.

Sau khi tham kiến Tiết Ý Nồng, đôi mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Lý Đồng.

Tiết Ý Nồng nhìn nhìn hai vị huynh muội này, không kiềm được cười nói: "Thị vệ trưởng, ngươi cũng đừng trách Lý mỹ nhân, là trẫm muốn dẫn nàng ấy đến đây cỗ vũ ngươi."

"Vi thần không dám." Nhưng ánh mắt hận không thể rút roi đánh Lý Đồng một trận.

Làm một phi tử ngoan ngoãn không làm, xuất đầu lộ diện ở nơi này làm gì.

Thật may Hoàng thượng không so đo, nếu không là đã xảy ra chuyện lớn, đúng là tự gây ra chuyện.

"Sao rồi? Chất lượng binh lính đợt này như thế nào?"

"Bẩm Hoàng thượng, không được tốt."

Tiết Ý Nồng nói: "Nói thử xem."

Lý Lâm nhìn về phía đội ngũ, trả lời: "Kỷ luật phân tán, ai ai cũng ngáo ngơ như mới thức dậy.

Bình thường có người âm thầm dùng binh khí đánh nhau, đánh bạc, gây chuyện, hơn nữa tuổi tác cũng là vấn đề, một là già quá, hai là trẻ quá..."

"Có ý kiến gì không?" Nàng híp mắt, nhìn về lôi đài, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, thám tử mật báo, Cung Kính Vương mỗi ngày thao binh, hình như có ý định xâm phạt.

Nàng không thể không cẩn thận một chút, chuẩn bị ứng chiến, lấy binh lực hôm nay, thật sự là không đủ sức để chống lại.

"Có, tuyển binh thêm lần nữa."

Giống như đem hết bài trên bàn xào lại, chơi lại từ đầu.

" Được, lập bảng kế hoạch cho trẫm, trẫm thấy được là được, thấy không thể được, thì ngươi nên cân nhắc.

Hạ lệnh, phàm là quân quan, ai cũng phải viết ra phương pháp luyện binh đưa cho trẫm " Tư chất của quân quan không tốt, thì dẫn binh làm sao tốt cho được, không thể cứ cậy lão già dày dạn trận mạt mà gây rối lọan, dù sao cũng phải có một hai người ra tay.

Nhìn trên lôi đài đang thí võ, trong đầu như có một thướt phim nhanh chóng lướt qua.

Thì ra đó là trí nhớ của nguyên chủ, với bản lĩnh của nàng ấy, đã đôi lần này đóng cửa, tự mình băng bó vết thương.

Rõ ràng không thích những thứ này, mà vẫn phải kiên trì làm, còn phải làm tốt hơn so với người khác, thật là cực khổ mà.

"Tốt lắm, trẫm cũng muốn đấu mấy trận."

Lý Lâm nghe vậy kinh hãi, ngăn cản nói: "Hoàng thượng, vạn vạn không thể.

Đao kiếm không có mắt, vạn nhất ngài bị thương, thần biết làm sao bây giờ?"

"Vậy thì không sử dụng đao kiếm." Nàng đứng tại chỗ khởi động nên không thể đứng yên nói, lắc qua lắc lại! Khởi động xong, Tiết Ý Nồng nâng người lên, trực tiếp nhảy trên lôi đài, đấu sĩ nhanh chóng sợ sệt, "Không cần hạ thủ lưu tình." Tiết Ý Nồng đã bày xong trận thế, ai cũng không dám ra sức đánh tay đôi với nàng, nên tất cả đều bị nàng đánh xuống lôi đài, hét lớn: "Vô dụng!"

Lý Đồng nhìn thấy, cũng cảm thấy bất lực mà, nói: "Để thϊếp."

Lý Lâm thấy nàng ấy đi tham gia náo nhiệt, trong lòng thầm kêu không tốt rồi.

Hắn biết trình độ công phu của Lý Đồng, còn lợi hại hơn so với hắn, cha hắn thường xuyên cảm khái đáng tiếc Lý Đồng là nữ nhi, nếu không người xứng đáng kế vị ông ấy chính là nàng ấy.

Lý Đồng không vì Tiết Ý Nồng là Hoàng thượng có ý nhường nhịn, vừa ở trên lôi đài, đã suy nghĩ đánh đối phương thua xiểng niểng mới được, liên tiếp ra ba quyền đánh về phía Tiết Ý Nồng, rất nhiều lần Tiết Ý Nồng vất vả lắm mới tránh khỏi, hết sức chật vật, dưới đài có rất nhiều người cổ vũ "Hoàng thượng cố lên".

Hai người quyền cước đánh nhau được khoảng mấy chục chiêu bất phân thắng bại, Lý Đồng nghĩ ra quỷ kế, ánh mắt cố ý nhìn về phía sau lưng của Tiết Ý Nồng, giả vờ như ngạc nhiên, "Từ tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"

Tiết Ý Nồng cho là Từ Sơ Đồng, quả nhiên quay đầu nhìn về phía sau, đầu vừa quay được một nửa, liền biết mình bị lừa, muốn nhanh chóng quay lại, mắt liền ăn ngay một quyền, Lý Đồng thu tay lại không đánh nữa.

"Hoàng thượng ngài thua."

Nàng đã nhảy xuống, Tiết Ý Nồng không tức giận ngược lại còn cười, "Tiểu nha đầu cũng biết lừa người nha."

Lý Đồng Hừ một tiếng, "Ngài cũng không lớn hơn thϊếp là mấy đâu." Nhưng mà sau khi ý chí sôi sục xong, mới ý thức được là mình mới đánh Hoàng thượng, thấy một con mắt của Hoàng thượng bị đánh bầm tím.

Vội hỏi: "Hoàng thượng con mắt của ngài, không có sao chứ?" Lúc nói, hết sức chột dạ.

Nàng biết rõ như vậy sẽ khiến Tiết Ý Nồng bị tổn thương, nhưng nàng không thể ngăn lại sự "thôi thúc" trong lòng mình.

Thể hiện sự thương xót với đối thủ là sự xúc phạm ghê gớm, chỉ không biết Hoàng thượng có trách nàng hay không?

Tiết Ý Nồng lấy một tay che mắt, không nghĩ đến đau điếng người như vậy, cắn răng nửa ngày không nói ra được câu nào, một con mắt nhìn về bốn phía, thấy mọi người cũng rất lo lắng mà đang nhìn nàng, nhất là Lý Lâm, cả khuôn mặt trắng như một tờ giấy.

Nàng cố cười nói: "Trẫm không có sao."

Lý Đồng, Lý Lâm trong lòng hơi thả lỏng, Lạc Nhạn ở bên cạnh đỡ, hỏi nàng có muốn triệu thái y đến không, Tiết Ý Nồng buông bàn tay đang che mắt, cả con mắt bị bầm tím, xem ra bị thương khá là nghiêm trọng.

Lý Lâm muốn nàng lập tức đi mời thái y chữa trị, nhưng Tiết Ý Nồng không vội đi.

Nàng đứng ở trên lôi đài, chỉ vào vết thương của mình nói: "Do Trẫm sơ suất, nên mới bị như vậy, nếu như ngày thường các ngươi buông lỏng phòng bị như vậy, đến lúc ra sa trường, chỉ sợ không phải chỉ bị thương nhẹ như vậy, mà là đầu rơi xuống đất."

Nàng không phải nói quá, chỉ là muốn tất cả mọi người ý thức được, ở trên chiến trường, chỉ có sinh tử, hoặc là sống không bằng chết, muốn tồn tại và sống lâu hơn thì bình thường cần phải chăm chỉ luyện tập.

Công phu có sơ suất dù chỉ một chút thôi cũng phải trả giá bằng mạng sống!

Khích lệ như vậy rất có sức thuyết phục nha.

Sau khi nói xong, Tiết Ý Nồng cảm thấy mắt mình hơi đau, nhưng nàng vẫn mỉm cười đối mặt với mọi người, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, miệng mới rên lên Tê tê .

Lý Đồng rất áy náy, ở bênh cạnh.

Nói với nàng: "Hoàng thượng...!Thϊếp..."

Nhìn vẻ mặt áy náy của nàng ấy, Tiết Ý Nồng cũng không trách mắng, "Ngươi hôm nay làm rất đúng, đây là một bài học tuyệt vời cho mọi người.

Thân là binh sĩ, chính là liều mạng.

Cho dù là đối với trẫm, chỉ cần trẫm lên lôi đài, thì đã đối thủ của ngươi, cũng không còn là hoàng đế, đánh bại trẫm là mục tiêu của ngươi." Lý Đồng đôi mắt sáng lấp lánh, không phải là chưa từng nghe qua những lời nói này.

Nhưng đây đường đường là vua của một nước lại bị một tiểu cô nương đánh bại trước mắt mọi người mà vẫn có thể thoải mái nói như vậy, nàng làm sao mà không cảm động cho được..