Chương 007: Mối tình đầu vỡ vụn trợ công

Tùy thuộc vào tình huống của đám nữ nhân, toàn bộ đều qua tay Từ Sơ Đồng xử lý. Mà nay theo ý chỉ của tân hoàng, nàng có muốn đi hay không? Từ Sơ Đồng do dự chưa quyết.

Lần này Cung Kính Vương lại chưa thể đoạt được vị trí cao nhất của thiên hạ, không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Tồn Tích đứng bên cạnh Từ Sơ Đồng, thấy nàng ngẩn người, hỏi: "Nương nương? Ngài đang nhớ đến Vương gia phải không?

"Không có." Bây giờ số lần nàng nhớ Tiết Khinh Cầu ít hơn so với nhũng năm trước. Có lẽ bởi vì hết năm này sang năm khác càng thêm tuyệt vọng. "Có thư của vương gia không?"

Tồn Tích lắc đầu, "Nghe nói bốn cửa lớn của kinh thành đã sớm bị người của Thái thượng hoàng canh giữ, Vương gia không được Hoàng thượng cho phép, sợ là không vào được." Tồn Tích khoan thai nói, nàng ấy tuy là do Tiết Khinh Cầu phái đến chăm sóc và giám sát Từ Sơ Đồng, nhưng những năm gần đầy, lòng nàng đã lệch đi.

Đều là nữ nhân với nhau, làm sao mà không thương tiếc.

Từ Sơ Đồng vì Cung Kính Vương trả giá quá nhiều, nhưng lại chẳng được gì, ngay cả Tồn Tích cũng cảm thấy nàng làm vậy là không đáng. Tồn Tích không biết trong đầu Cung Kính Vương đang nghĩ gì, nàng không phải nam tử, cũng không quan tâm những thứ kia quốc gia thiên hạ, nàng nghĩ, lấy tâm tình nữ nhân như nhau, nàng mơ hồ hiểu được Từ Sơ Đồng.

Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão

Rõ ràng Cung Kính Vương có thể cho Từ Sơ Đồng, nhưng rõ ràng hắn không muốn cho.

Từ Sơ Đồng hỏi: "Hiện tại ngươi ở đây, mọi việc đã xử lý xong hết rồi chưa?"

"Dạ." Tồn Tích cung kính dâng danh sách nữ nhân trong cung lên. Trong danh sách bao gồm họ tên, còn có hướng đi cũng như là số tiền sẽ phát rất rõ ràng, còn có ấn thủ, ký tên. Từ Sơ Đồng mở danh sách ra xem, thấy không có gì sai biệt, mới đóng lại.

Đứng dậy nói: "Chúng ta đi Càn Nguyên Cung một chuyến."

Càn Nguyên Cung là nơi hoàng đế dùng để trú ngụ và xử lý công việc. Trước đây, tiên hoàng toàn trụ tại cung của nàng, nên lần này nàng mới phải đi Càn Nguyên Cung.

Đến Càn Nguyên Cung, Nhậm công công đi vào thông báo. Tiết Ý Nồng nói: "Nàng ấy đã đến, cho nàng ấy vào."

Nhậm công công nói: "Dạ." Ánh mắt dừng một lúc ở Tiết Khinh Cầu, rồi xoay người đi ra.

Tiết Ý Nồng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, "Đại hoàng huynh đến đúng lúc, chờ lát nữa trẫm liền mang huynh đi tế tiên hoàng."

Tiết Khinh Cầu cười như không cười nói: "Vậy làm phiền Hoàng thượng." Hắn đơn thân độc mã đến nơi này, toàn bộ binh mã đều bị cản ở ngoài cổng thành, nên hắn lúc nào cũng cảnh giác. Chẳng qua, đã 3 năm rồi, hắn chưa gặp nha đầu kia, nhất thời phản ứng không kịp.

Nghe tiếng bước chân êm ái bên tai, tiết tấu như tiếng nước chảy, không uổng phí hắn dày công vun đắp. Bước sen nhẹ nhàng, không có tiếng động, làn váy nhấp nhô, đung đưa, tựa như đóa hoa đang nở, đang chờ người hái.

Từ Sơ Đồng nhìn thiếu niên ngồi trên long ỷ, yêu kiều cúi lạy, "Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng dặn thần thϊếp đã làm xong, toàn bộ cung nhân nằm trong danh sách này, không bỏ sót một ai."

Tiết Ý Nồng nói 'Miễn lễ', nhướng mắt nhìn Nhậm công công để hắn lấy danh sách trong tay Từ Sơ Đồng, lật ra xem, bút tích tinh tế, tên người, xuất xứ, tuổi tác, hướng đi, lượng bạc phát ra, ấn thủ, người chứng kiến đều rất rõ ràng, ngày sau nếu có gì không đúng, việc tra ra cũng rất dễ dàng.

Tiết Ý Nồng khép lại danh sách, cười nói: "Vất vả cho Từ quý phi rồi."

"Thần thϊếp vì Hoàng thượng làm việc, không có gì là vtn vả, chân chính cực khổ là Hoàng thượng mới đúng." Lời nói của Từ Sơ Đồng vô cần ân cần, không lộ ra một khe hở nào cho Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng nhìn Tiết Khinh Cầu đứng bên cạnh Từ Sơ Đồng cười ngượng ngùng.

Lần này nàng có thể cận cảnh nhìn Từ Sơ Đồng, so với lần trước gặp cũng không khác nhau lắm. Lúc đó nàng ấy cao quý, lần này mặc một thân bạch sắc y phục, mặt mộc không trang điểm, chỉ dùng trâm gỗ vấn tóc, tóc mai cài lên một đóa hoa trắng.

Nàng ấy dáng vẻ quý phái, vẻ mặt buồn bã, nhưng tất cả đều vừa phải, điều tiết giọng nói, hỏi: "Từ quý phi có kế hoạch gì không? Muốn rời đi, trẫm sẽ cân nhắc, nếu không muốn, trẫm cũng sẽ thu xếp. Đương nhiên, khi trẫm nói điều này không phải có ý đuổi ngài đi, mà trẫm chỉ muốn tôn trọng ước muốn của ngài, việc ngài đi hay ở, là do ngài quyết định. "

" Dạ, thần thϊếp hiểu rõ, đa tạ Hoàng thượng, thần thϊếp sẽ suy nghĩ thật kỹ, nếu như không có chuyện gì, thần thϊếp xin phép đi trước." Ở chỗ này, chóp mũi đều là hơi thở của người kia, không biết nên hay không nên nhìn hắn.

Tiết Ý Nồng cho phép, kêu Nhậm công công cẩn thận tiễn Từ Sơ Đồng ra ngoài.

Tồn Tích đứng ngoài cửa chờ nãy giờ, rất lâu mới thấy Từ Sơ Đồng đi ra, vội vàng đi về phía Nhậm công công vén áo thi lễ, liền hỏi Từ Sơ Đồng: "Nương nương, sao bây giờ mới ra, làm nô tỳ sợ muốn chết."

"Không có gì, Hoàng thượng hỏi mấy câu." Từ Sơ Đồng gật đầu với Nhậm công công, được Tồn Tích đỡ mà rời đi, Nhậm công công quay trở về bên cạnh Tiết Ý Nồng đợi lệnh.

Tiết Ý Nồng đang cùng Tiết Khưu Cừu nói chuyện câu được câu mất, hỏi hắn cuộc sống ở biên thùy như thế nào. Cuộc sống dân chúng ở đó ra sao, quan tâm chu toàn, làm cho trong lòng Tiết Khinh Cầu ngột ngạt, vị trí đó đáng lý phải là của hắn. Tên tiểu tử tóc còn chưa mọc đủ mà đã dám cưỡi lên đầu hắn. Hắn nắm chặt hai tay thành quyền, âm thầm nhẫn nhịn.

Trả lời xong, Tiết Khinh Cầu nói: "Hoàng thượng, sau khi tế tiên hoàng xong, thần muốn đi thăm Từ quý phi, không biết hoàng thượng có đáp ứng không?" Đại thần muốn gặp nữ quyến trong cung, cần có Hoàng thượng ân điển, huống chi Tiết Khinh Cầu là phiên vương.

"Sao đột nhiên muốn đi tìm Từ quý phi ?" Nàng dường như có nghe được Cung Kính Vương có quan hệ với Từ Sơ Đồng, nên lúc này cũng tò mò muốn biết một chút.

"Trước kia, Từ quý phi sống trong phủ của thần. Sau này quý phi tiến cung, thần với quý phi cũng xem như là người quen, đã ba năm không gặp, lần này, thỉnh Hoàng thượng ân điển, cho thần cùng nàng ấy ôn chuyện xưa. Thỉnh hoàng thượng tác thành."

Tiết Khinh Cầu ôm quyền, đầu thấp, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Ra là quen biết nhau, hiếm khi huynh đến đây, chỉ cần nàng ấy không ngại, huynh đi gặp nàng ấy tán gẫu một chút đi."

Tiết Ý Nồng quan tâm Từ Sơ Đồng, khiến cho Tiết Khinh Cầu liếc mắt, trong lòng có vô số ý nghĩ "Chẳng lẽ hắn cũng có ý với nàng ấy?" Tiết Kinh Cầu không suy nghĩ nhiều, lập tức tạ ân. Sau khi tế tiên hoàng xong thì liền rời khỏi, để người dẫn đi Cẩm Tú Cung.

Sau khi người đó rời đi, Nhậm công công nhìn nhìn Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng, nghiêng đầu hỏi: "Công công, có chuyện đừng ngại cứ nói thẳng, ngươi nhìn trẫm như vậy là có ý gì?"

Nhậm công công cúi đầu nói: "Hoàng thượng đối với Cung Kính Vương tốt, nô tài không có gì để nói, nhưng mà hắn là phiên vương. Hoàng thượng không thêm tội cho hắn thì cũng không nên mặc kệ hắn mới. . ."

Ý của Nhậm công công, Tiết Ý Nồng ít nhiều có biết, lần này nếu không phải Thái hậu hoành đao một phát, để Định Tiết Sơn lên ngôi, thì người đang ngồi ở long ỷ này sợ là vị Cung Kính Vương kia.

Bên phụ hoàng cũng truyền tin đến, báo lần này tiến cung, Cung Kính Vương dẫn theo rất nhiều binh mã, có âm mưu gì, không cần nói cũng biết.

Mà Từ Sơ Đồng cũng do hắn tiến cử cho Tiết Khinh Y, giữa bọn họ có quan hệ gì hay không, tốt nhất là không nên để họ gặp nhau, để phòng ngừa vạn nhất. Tiết Ý Nồng hỏi: "Theo ý công công, trẫm nên làm gì mới đúng?"

"Hồi hoàng thượng, phái người giám sát."

Tiết Ý Nồng lắc đầu một cái, " Không được. Bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt, cho người giám sát, bọn họ sẽ không được tự nhiên, muốn nói gì cũng không được. Hơn nữa, lần này Cung Kính Vương đơn thân độc mã tiến cung, trừ khi hắn có cánh mới mong bay ra khỏi đây. Trẫm đã ngồi ở vị trí này, nếu chuyện gì cũng nghi thần nghi quỷ, chắc sẽ sống vô cùng cực khổ."

Nhậm công công nghe xong sửng sốt, nhìn Tiết Ý Nồng ngây người hồi lâu. Hoàng thượng tự tin như vậy sao? Lông mày cau lại, thật tốt!

Cẩm Tú Cung.

Thị nữ ngoài cửa tiến vào báo: "Nương nương, Cung Kính Vương cầu kiến." Từ Sơ Đồng nghe xong, đầu tiên là sửng sốt. Tồn Tích ở bên cạnh vui mừng, nhẹ nhàng đẩy người Từ Sơ Đồng một cái, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nương nương. . ."

"À, Bổn cung biết rồi, cho hắn vào đi." Tồn Tích vui mừng khôn xiết, mà Từ Sơ Đồng lại khổ sở vô cùng. Đây coi như là Hoàng thượng ân điển đi! Đang miên man suy nghĩ, Cung Kính Vương Tiết Khinh Cầu đã đi vào cửa, trước mặt nhiều người, hắn ôm quyền chắp tay. "Cung Kính Vương không cần đa lễ, ban tọa, dâng trà." Từ Sơ Đồng cảm thấy lời nói của mình nghe vào bên tai cũng rất xa lạ. Hôm nay nàng gặp hắn, cũng có thể bình tĩnh như vậy sao?

Tiết Khinh Cầu nói: "Tạ nương nương." Ánh mắt nhìn khắp nơi, nơi này bố trí có thể nói là nguy nga lộng lẫy, Tiết Khinh Y đối xử với nàng ấy cũng không tệ lắm, nghĩ rằng nàng ấy đã trải qua rất tốt.

Từ Sơ Đồng thấy hắn quan sát cung thất của mình, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, trước hết cho vài người ra ngoài, lúc này mới hỏi: "Lần này Vương gia đến có chuyện gì không?"

Nàng hiểu được, Tiết Khinh Cầu vốn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Bây giờ là chuyện dở khóc dở cười, nên hắn đến tìm nàng để hưng sư vấn tội chăng?

"Không có việc là Bổn vương không thể đến gặp nương nương? Ngươi vốn xuát thân là người trong vương phủ của Bổn vương."

Hắn đang muốn ám chỉ điều gì, Từ Sơ Đồng cúi đầu nói: "Không sai! Nhờ ơn vương gia, bổn cung mới có ngày hôm nay." Hiến nàng cho hoàng đế để mưu cầu vinh hoa phú quý. Những năm này si tình vọng tưởng của nàng đã tan theo mây khói, nàng chẳng qua chỉ là một con cờ của hắn, một con cờ để đạt được hoàng quyền, nàng đã nhìn thấy rõ ràng, tâm cũng dần dần rét lạnh rồi.

"Nương nương nhớ là tốt rồi."

Người này lại có thể không biết xấu hổ như vậy sao! Trong lòng Từ Sơ Đồng dâng lên chút tức giận, rốt cuộc nàng đã không còn là tiểu cô nương ngày xưa, nàng nói: "Bổn cung dĩ nhiên nhớ, trích thủy chi ân, suốt đời không quên."

"Rốt cuộc ngươi cũng biết mang ơn, không uổng phí công sức Bổn vương bồi dưỡng ngươi. Chuyện tìm muội muội của ngươi, Bổn vương vẫn nhớ trong lòng, nhưng những năm gần đây, tốn rất nhiều tinh lực đi tra, gần đây có chút manh mối... . ."

Từ Sơ Đồng vốn luôn bình tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiết Khinh Cầu, giọng nói khẽ run, "Thật sao? Có tin tức gì không?" Nàng không muốn từ bỏ.

"Đúng vậy, chẳng qua ngươi biết đó, trước khi tin tức này được xác thật, có thể có rất nhiều biến hóa khôn lường. Nhưng mà Bổn vương sẽ hết sức tìm kiếm. Ấn tượng của tân hoàng đối với nương nương cũng không thể tệ đâu. " Hắn cố ý nói ra chuyện này như vậy là muốn dùng muội muội của mình để trao đổi sao?

"Tân hoàng đối với mỗi một người đều rất tốt, Vương gia hẳn là biết không phải sao, hắn còn để cho Bổn cung xuất cung nữa!"

Nghe đến đây, Tiết Khinh Cầu đột nhiên cất cao giọng nói: "Ngươi phải ở lại, nghĩ hết tất cả các biện pháp, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, giống như lần trước vậy, dùng biện pháp giống lúc trước. Bổn vương tin tưởng, cái vị trí kia sẽ là của Bổn vương, mà ngươi, sẽ trở thành hoàng hậu của Bổn vương. Ngươi cũng sẽ đoàn tụ với muội muội của ngươi, Sơ Đồng, ngươi biết không? Tương lai của chúng ta nằm trong tay ngươi."

----------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Yêu nghiệt cặn bã tình đầu xông ra uy hϊếp Nương Nương, chuyện này làm sao có thể? Nương nương còn không mau cho hắn hai quyền, đừng khách khí, o( ̄ ヘ  ̄o#)

-------------------------

CHÚ THÍCH:

Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão: nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.

Trích thủy chi ân: nhận ơn một lần.

**************************