Là nàng, cho nên mới không có đẩy ra, đây là có ý gì? Từ Sơ Đồng biết chính mình là nữ tử, vì sao còn trả lời như vậy, đầu óc Tiết Ý Nồng nhất thời hỗn loạn.
Trong lúc này, hai người nhất thời im lặng, mà khoảng lặng kéo dài rất lâu.
Từ Sơ Đồng cũng không vội vã muốn Tiết Ý Nồng lập tức hiểu được, với những chuyện như vậy , cần cho nàng ấy thời gian lĩnh ngộ ý tứ của nàng.
Trong khoảng thời gian này đối với Từ Sơ Đồng cũng là hít thở không thông, nhưng nàng cắn chặt răng, nàng phải làm như vậy để dẫn dắt Tiết Ý Nồng ngộ ra. Hai người bọn họ âm thầm chỉ dựa vào ước định luôn là chưa đủ. Hơn nữa nếu cứ miễn cưỡng như vậy cũng không thể kéo dài. Bề ngoài, thì là nàng chiếm hết tiện nghi, nhưng quyền sinh sát lại nằm trong tay Tiết Ý Nồng, mà theo tính tình của Hoàng thượng, sẽ theo quyền lợi mà thay đổi để đạt được mục đích.
Bị người khác uy hϊếp , chắc không phải là chuyện mà ai cũng cam tâm tình nguyện. Chờ ngày nào đó Tiết Ý Nồng mất hết kiên nhẫn , có lẽ sẽ gϊếŧ nàng diệt khẩu đi!
Tình cảm bằng hữu dù có tồn tại theo thời gian và tình thế cũng có thể thay đổi, căn bản Từ Sơ Đồng là không tin vào chuyện đó, chỉ có làm cho quan hệ giữa hai người càng phức tạp, thân thiết hơn, tốt nhất là đến mức ngươi còn ta còn, ngươi vong ta mất.
Nàng muốn hai người bọn họ phát sinh quan hệ cùng một chỗ.
Lợi dụng lẫn nhau cũng tốt, cùng nhau rơi vào vực sâu vạn trượng cũng tốt.
Ngay trong lúc im lặng, Tiết Ý Nồng suy nghĩ cẩn thận , Từ Sơ Đồng là đang ám chỉ cái gì, là do lúc trước mình không nghĩ đến, đến lúc nàng ấy vừa nói, cũng liền hiểu được . Từ Sơ Đồng không cự tuyệt, là thích chính mình đi!
Cả người nàng nóng bừng bừng, vô cùng hoảng loạn! Vì mình là nữ tử mà phán đoán một nữ tử khác có ý với mình, loại cảm giác này rất xa lạ, nàng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Theo bản năng, Tiết Ý Nồng muốn trốn tránh, nàng quyết định giả vờ như không biết để lướt qua đề tài này. Giả vờ ngáp một cái, rồi xoay người đưa lưng về phía Từ Sơ Đồng nói: "Mệt nhọc, muốn ngủ."
Nhìn bóng dáng đó, tâm Từ Sơ Đồng chùn xuống, Tiết Ý Nồng muốn trốn tránh, nàng sao cho phép. Từ Sơ Đồng điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm ra vẻ bình thản, từ phía sau dán vào lưng, ôm lấy Tiết Ý Nồng tức giận nói: "Ta sợ lạnh nhất, Hoàng Thượng không phải từ trước đến nay cực kỳ thương hương tiếc ngọc sao, tại sao hôm nay chúng ta không sưởi ấm cùng nhau?"
Tiết Ý Nồng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hơi thở của Từ Sơ Đồng từ phía sau truyền đến tấm lưng của nàng, khiến cho toàn thân cực kỳ khô nóng.
"Hôm nay trời không lạnh lắm." Tiết Ý Nồng miễn cưỡng lấy đại một lý do ra.
"Không sao? Nhưng, ta sao cảm thấy còn lạnh hơn bình thường, ngài không tin. . . . . ." Nàng duỗi chân qua đè lên chân của Tiết Ý Nồng, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Tiết Ý Nồng chỉ cảm thấy lạnh như băng đến mức khiến nàng rùng mình.
"Sơ Đồng, trẫm. . . . . ." Không thích nữ tử, nàng không biết làm sao mở miệng để nói những lời này. Trong đầu thoáng qua lời nói của Tiết Tiệm Ly, bản thân nàng đối với nàng ấy có lẽ cũng không phải hoàn toàn vô tình, nhưng cự tuyệt một người đồng giới rất khác so với cự tuyệt một người khác giới.
Từ Sơ Đồng kịp thời ngáp một cái, nói: "Mệt nhọc." Cắt ngang lời nói của Tiết Ý Nồng, câu tiếp theo, không cần nghĩ nàng cũng có thể đoán ra, chỉ là nàng không muốn nghe, chỉ cần làm cho Hoàng thượng có chút nhận thức thì tốt rồi, đêm nay, Từ Sơ Đồng ngủ cực kỳ ngon, mà Tiết Ý Nồng cả đêm không ngủ được, trong mộng chỉ toàn những mảnh vụn lộn xộn.
Buổi sáng thức dậy, dưới mắt đầy quầng thâm xanh.
Tiết Ý Nồng nhìn chằm chằm chính mình trong gương. Ở thời cổ đại, gương đồng cũng không có rõ ràng như thời hiện đạị, có thể đáy mắt thâm đen rõ ràng. Tiết Ý Nồng thở dài.
Từ Sơ Đồng đi đến, hỏi: "Hoàng thượng sao vậy, sao lại thở dại."
Tiết Ý Nồng sợ nhất là gặp Từ Sơ Đồng, hận không thể lập tức tránh đi, nếu không phải Từ Sơ Đồng nói những lời đó, thì nàng cũng không tệ hại đến mức, hết lần này đến lần khác đều ngủ không yên.
Nhưng mà nếu cố ý tránh đi, chỉ sợ làm Từ Sơ Đồng hoài nghi, nàng đành ngồi trên ghế, nói: "Không có việc gì."
Từ Sơ Đồng là dạng người gì, đã sớm nhìn ra sự phản ứng cổ quái của nàng, chẳng qua không nói ra mà thôi. Nàng đã sớm đoán trước kết quả sẽ như vậy. Chỉ là không nghĩ tới, Tiết Ý Nồng phản ứng lớn như vậy.
Nàng xoay người nói với cung nữ: "Đem nước ấm cho Hoàng thượng, và mang theo một ít trứng đã nấu chín." Cung nữ lập tức đi chuẩn bị, không bao lâu, đồ vật này nọ đều mang lại đây, Từ Sơ Đồng cầm khăn tay muốn xoa giúp Tiết Ý Nồng nhưng nàng ấy không chịu.
"Để trẫm tự làm."
"Được thôi." Từ Sơ Đồng không miễn cưỡng, cầm khăn trong tay đưa cho nàng ấy, yêu cầu Tiết Ý Nồng che mắt lại vài lần, bóc vỏ trứng, giúp nàng ấy lăn đáy mắt, Tiết Ý Nồng không nói gì, nhưng đem mặt tránh đi, tay Từ Sơ Đồng treo ở không trung, cực kỳ xấu hổ, nàng ngừng một lát, cực kỳ bình tĩnh nói: "Hoàng thượng không chịu lăn, sẽ không đẹp , quần thần khó tránh khỏi có chút suy đoán."
Đoán cái gì, Từ Sơ Đồng không nói.
Tiết Ý Nồng không ngu ngốc, mặt hơi hồng hồng, đại thần chắc chắn sẽ không nghĩ mình phê duyện tấu chương cả đêm, mà chỉ sợ nghĩ rằng mình mây mưa cả đêm.
Từ Sơ Đồng đối với biểu hiện của nàng cực kỳ hài lòng.
Nhìn thoáng qua, Tiết Ý Nồng phát hiện sự tồn tại của Lạc Nhạn, vội gọi qua: "Lạc Nhạn, ngươi mau đến đây giúp trẫm lăn đáy mắt." Lại không muốn làm tổn thương Từ Sơ Đồng, nói: "Ngươi đừng để lạnh, lên giường nằm một chút đi, việc nhỏ này để Lạc Nhạn làm được rồi."
Lạc Nhạn lại, tiếp nhận trứng gà nóng hỏi trong tay Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng buông ra, đưa cho Lạc Nhạn, tự mình tủm tỉm cười, nói: "Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm." Nàng dường như không có dáng vẻ của người bị lạnh nhạt, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, khiến Tiết Ý Nồng cụp mắt xuống và cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Nói trắng ra là do mình không dám đối mặt với nàng ấy thôi.
Từ Sơ Đồng nằm ở trên giường, nhìn về phía Tiết Ý Nồng, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục ngủ.
Lạc Nhạn cảm thấy giữa hai người bọn họ hôm nay có cái gì đó không thích hợp, đặc biệt là "cảm giác không quen thuộc", vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, trên đường đi đến đại điện, nàng còn hỏi riêng Tiết Ý Nồng.
"Hoàng thượng và phu nhân giận nhau sao?"
Tiết Ý Nồng không biết Lạc Nhạn làm nào mà nhìn ra, nàng nói: "Không phải. Chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông thôi." Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt u ám, chỉ sợ mặt trời sẽ không ló dạng, hình như đang ấp ủ một cái gì đó. Tiết Ý Nồng không thể nào nói tâm sự của mình cho Lạc Nhạn, nàng không biết làm sao mở lời là có lẽ Từ Sơ Đồng có ý đối với nàng, hơn nữa ý tứ này không có đơn thuần.
Nàng không có ngốc mà đi mắng nàng ấy là biếи ŧɦái, hoặc là cái gì. Cho dù ở hiện đại, nàng cũng không có can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của người khác, nàng không phải là cá làm sao biết được niềm vui của cá? Rất nhiều chuyện nếu bên lề thì chấp nhận được, nhưng đến khi xảy ra với mình thì thành một mớ bòng bong.
Biết mình không thể nói rõ ràng, nàng rốt cuộc không nói gì, nói: "Đi thôi!"
Lạc Nhạn cũng không hỏi nữa.
Trong Cẩm Tú Cung, Tồn Tích từ bên ngoài bước vào, thấy Từ Sơ Đồng còn nằm ở trên giường, một tay chống đầu, đăm chiêu suy nghĩ. Liền hỏi "Nương nương, hôm nay có chuyện gì sao?" Dựa theo thói quen, Từ Sơ Đồng đã phải dậy từ sớm, chuẩn bị điểm tâm này kia cho Tiết Ý Nồng ăn, cùng hắn vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhìn theo hắn đi tảo triều. Nhưng hôm nay lại nằm ở trên giường bất động. Nghĩ đến đây, tất có nguyên nhân.
"Ta đã nói với Hoàng thượng."
"Nói cái gì?"
"Ý kia." Từ Sơ Đồng buồn bả nói, dáng vẻ như là bị người từ chối. Vốn định dẫn đường cho Tiết Ý Nồng tự giác ngộ, nào biết biến thành chính mình thổ lộ, dọa Hoàng thượng sợ hãi, bỏ chạy. Thật sự không ngờ đến tình huống lại phát triển theo hướng này.
Tồn Tích không hiểu, chỉ là nhìn Từ Sơ Đồng như vậy, liền hiểu. Nàng kinh ngạc với việc "chủ động" của Từ Sơ Đồng, "Phu nhân từ trước đến nay đối với những việc này chưa từng tốn sức."
"Không nhất thiết, đối với một số người nào đó, cần phải hao hết tâm tư." Giống như ngày xưa, nàng chẳng phải là dùng mọi cách lấy lòng Tiết Khinh Cầu, mới thu hoạch được chút tươi cười đáp lại sao. Ở trước mặt người mình thích, tôn nghiêm cũng tốt, cao ngạo cũng tốt, toàn bộ đều phải vứt bỏ, ném vào bùn, vứt xuống đất, khiến cho bản thân thấp kém, tự ti.
"Hoàng thượng không thích phu nhân sao?"
"Không biết."
Tồn Tích có chút không tin, "Nô tỳ không có nhìn lầm đâu, có lẽ Hoàng Thượng không biết, cần có người thức tỉnh hắn. Phu nhân không cần nổi giận, đừng quên, ta am hiểu nhất là mấy chuyện này. Hoàng thượng trốn không thoát lòng bàn tay của ngài đâu. Chỉ là khó thấy phu nhân chịu thua, trong lòng nô tỳ thật đúng là kinh ngạc không thôi." Đối mặt với nụ cười tươi rói của Tồn Tích, Từ Sơ Đồng hung hăng trừng mắt, liếc mắt một cái, hóa ra cái mống heo này dám chê cười nàng, Tồn Tích liên tục nói ' không dám '. Không ngừng an ủi Từ Sơ Đồng hết lần này đến lần khác, "Nếu như phu nhân đã có ý, việc này chỉ còn thiếu một người, dù sao Hoàng thượng vẫn còn thiếu kinh nghiệm đối với những chuyện này. So với vị trước, tự nhiên là không có nhiều kiến thức, khiến cho phu nhân cảm thấy bực bội. Đệ nhị, ngài đột nhiên khơi gợi chuyện này, Hoàng thượng chưa có chuẩn bị tâm lý, khó có thể chấp nhận. Đệ tam, nô tỳ nói thật, phu nhân ngài quá mức nóng vội, ngày xưa ngài mang tâm trạng ' đợi người mắc câu ', mà nay lại đem đại sự này thổ lộ thẳng thắn như vậy, vội vàng xử lý, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương thể diện của nam tử. Đệ tứ, càng không chiếm được, thì lại càng rất muốn có được, phu nhân đã quên cái này sao."
Từ Sơ Đồng nở nụ cười, " Đúng như những gì ngươi đã nói, vì ngươi biết tất cả mọi chuyện và ta cũng không phiền. Nhờ ngươi đem tình huống nói một chút cho Hoàng thượng, để nàng ấy hiểu rõ ràng. Không phải đây là chuyện ngươi giỏi nhất sao, ngay cả Lạc Nhạn cũng rất thân thiết với ngươi. . . . . ."
Từ Sơ Đồng ám chỉ, Tồn Tích bật người nhảy dựng lên, hô to mắc mưu, "Nô tỳ chỉ nói có hai câu, ngài liền giao ngay trọng trách." Nàng nhìn Từ Sơ Đồng đầy hoài nghi, "Ngài sẽ không phải chỉ nhờ nô tỳ nói thay, mà là muốn nô ty làm hồng nương cho hai người, phu nhân rất gian trá nha ."
"Thì sao, xưa nay như thế." Từ Sơ Đồng thản nhiên nói, Tồn Tích khóc không ra nước mắt.
Được giao trọng trách như vậy, Tồn Tích không dám nhàn rỗi, cả ngày nghĩ phải làm sao đả thông tư tưởng của ai kia. Sau khi có ý tưởng, quyết định xuống tay ở chỗ Lạc Nhạn trước, Lạc Nhạn là thϊếp thân thị nữ bên cạnh Hoàng thượng, có tầm quan trọng khác so với những người bình thường khác, không tìm nàng ấy, rất đáng tiếc đi.
Đã nhiều ngày, Tồn Tích than thở với Lạc Nhạn, nghi ngờ giữa hai người bọn họ có hiềm khích ngày càng mãnh liệt. Tiếng thở dài làm cho Lạc Nhạn chán nản, cuối cùng nhịn không được hỏi, "Ngươi rốt cuộc có cái gì không hài lòng."
Tồn Tích huỵt tẹt, "Lạc Nhạn cô nương, nhân sinh tám chín phần là không như ý, ta làm sao có phúc khí của ngươi, đã nhiều ngày trôi qua, phu nhân nhà ta, ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng ta muốn giúp ngài ấy nghĩ biện pháp mới được."
"Ăn không ngon miệng?" Lạc Nhạn trở nên hứng thú , "Có phải quỳ thủy đến không? Mỗi lần quỳ thủy đến, ta ăn ít hơn so với bình thường. Nói đến ăn không ngon, ngủ không yên, ngươi cũng không biết đâu, Hoàng Thượng của chúng ta cũng có vấn đề tương tự. Mấy ngày nay như đang ấp trứng, tìm riêng từng người một nghị sự."
**** 13/02/2022 ****