Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 025: Hoàng thượng lại đi thăm nương nương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày gần đây, Thái hậu và Hạ Thái hậu bận rộn chọn ra những người có đề cử cao nhất, trong lúc nhất thời khó đưa ra quyết định, "Hay là kêu Hoàng thượng đến hỏi một chút?" Thái hậu hỏi muội muội của mình.

"Tỷ tỷ quyết định là tốt rồi, ánh mắt của tỷ tỷ trước giờ không tệ."

"Muội thì sao, có ai trúng ý muội không, dù sao đây cũng là con dâu của muội."

Hạ Thái hậu nói: "Muội thấy tất cả đều tốt, không biết ý Thái hậu thế nào, Thái hậu kiến thức rộng, nhất định đã có lựa chọn trong lòng."

Thái hậu lấy ra hai vị nữ tử khó phân thắng bại, nói: "Đây là ý của ai gia, cháu gái của Dư Thừa tướng, cùng nữ nhi của Lý tướng quân là ngang tài ngang sức với nhau, bất quá việc tuyển hậu còn liên quan đến quốc gia đại sự, mà không phải chỉ có nhìn thuận mắt." Hạ Thái hậu cũng phụ họa theo. "Trước mắt Thái thượng hoàng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, còn có thể dẫn binh thêm vài năm nữa. Nhưng mà hắn cũng ngày một già đi, để cho hắn vất vả nhiều, cũng không thích hợp. Các phiên vương mắt vẫn lom lom để ý đến hoàng vị, chờ đợi một ngày nào đó hắn ngã xuống, đến lúc đó triều đình tất loạn, chúng ta cần phải phòng bị, phải giúp Hoàng thượng lôi kéo một vị tướng quân, tương lai thay hắn dẫn binh mới được."

Hạ Thái hậu nói: "Theo ý tỷ tỷ, ngược lại là nữ nhi của Lý tướng quân thích hợp hơn sao?"

Thái hậu nói: "Cũng không hẳn, ai gia cảm thấy nữ nhi của Lý tướng quân đáng yêu, hoạt bát, rất có mấy phần anh khí. Chẳng qua là ngươi cũng biết tính tình của Ý Nồng, nhất là rất bao dung người khác, có thể nhẫn nhịn trong thời gian dài, chỉ sợ lo giữ trong lòng không chịu nói ra, trong đầu chán ghét, về lâu về dài đế hậu không hợp, quốc gia bị tổn thất, vẫn là cháu gái của Dư Thừa tướng đi, tính tình trầm ổn, là người thích hợp hơn."

Hạ Thái hậu nói phải. Hai người thương lượng xong hết rồi, Thái hậu mới kêu Tiểu Đậu Tử bên cạnh đi truyền lời, kêu Tiết Ý Nồng đến Dưỡng Tức Cung.

Tiết Ý Nồng hỏi: "Thái hậu có chuyện gì tìm trẫm?"

Tiểu Đậu Tử mặt mày hớn hở nói: "Bẩm, còn có chuyện gì khác ngoài hôn nhân đại sự của hoàng thượng. Hai vị Thái hậu thương lượng hồi lâu, đã định ra mấy vị, nhưng còn muốn Hoàng thượng tự mình xem qua, mới chịu bỏ qua. Hoàng thượng nếu là không bận việc gì, mau theo nô tài đi, đừng để cho hai vị lão nhân gia chờ."

"Hai ngài ấy cũng quá vội vàng, từ từ vài ngày nữa cũng được, có cái gì quan trọng đâu." Vừa nói, vừa cho người chuẩn bị kiệu liễn, Lạc Nhạn cũng đi theo hầu hạ. Vấn an hai vị Thái hậu xong, mới ngồi xuống.

Thái hậu để cho người dâng trà, một mặt hỏi nàng trong triều gần đây như thế nào, có bị các đại thần gây khó dễ không, một khác đem mấy lời sớm chuẩn bị ra nói. Bức họa cũng để cho Tiểu Đậu Tử đứng bên cạnh ôm, để cho Tiết Ý Nồng xem qua từng cái.

"Hoàng thượng ngươi trước xem một chút, cảm thấy hài lòng với vị nào, liền chọn vị đó ."

Tiết Ý Nồng nói: " Dạ." Tiểu Đậu Tử mở từng bức họa ra, Tiết Ý Nồng nhìn một lần, chỉ thấy Tiểu Đậu Tử theo thứ tự bắt đầu từ Dư Thời Hũu, tiếp theo là Lý Đồng, tiếp nữa là Dư Thản Nhiên, Lâm Hữu, Tần Minh Nguyệt. Năm bức họa mở ra xong, Tiết Ý Nồng sớm biết dụng ý, khẳng định Thái hậu vừa ý với người gọi là 'Dư Thời Hữu', nhìn nàng ấy giống như là gia quyến của Dư Thừa tướng. Nàng chỉ bức họa thứ nhất nói: "Vị này nhìn rất tốt, chọn nàng này đi!" Dư quang liếc thấy vẻ mặt Thái hậu tràn đầy ý cười, cùng Hạ Thái hậu nhìn nhau cười một tiếng.

"Ánh mắt của Hoàng thượng quả nhiên không kém, chọn cùng một người với ai gia. Dư Thời Hữu đoan trang bao dung, lại trưởng thành từ phủ Thừa tướng, từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, thi từ ca phú không có gì là không thông, lại cầm kỳ thư họa, ai gia thấy, ngay cả Từ gian phi gì đó cũng không thể so sánh được."

Tiết Ý Nồng cười khan hai tiếng, "Thái hậu nói đúng."

"Quả nhiên là như vậy, vậy thì chọn nàng ấy đi! Tiểu Đậu Tử truyền ý chỉ của ai gia, trước truyền đến phủ Thừa tướng, sau truyền đến lễ bộ, để cho bọn họ chuẩn bị đại hôn cho Hoàng thượng, nhất nhất chuẩn bị, chọn ngày lành tháng tốt, để cử hành đại điển thành thân."

Tiểu Đậu Tử nhận lệnh.

Vẻ mặt Hạ Thái hậu tràn đầy bất lực, Tiết Ý Nồng phụng bồi nói chuyện, trên mặt không có bất kỳ sự bất mãn nào. Chuyện nếu đã xảy ra, trước mắt, phóng lao thì theo lao đi!

Có ý chỉ của Thái hậu truyền đến phủ Thừa tướng, phủ Tướng quân cũng nhận được lời trấn an, có thể nói hai bên đều vẹn toàn. Tiết Ý Nồng mặc kệ bọn họ vội vàng, nhưng bản thân cũng không thể lười nhác trốn tránh. Không lâu sau, lễ bộ phái người đến, đo đạc để chế y chế hài, lại kiểm tra bát tự, lên lộ trình tổ chức hôn lễ, nghi thức và các hạng mục khác, quá trình chuẩn bị, bận rộn ròng rã cũng hết ba tháng.

Mùa hè đã sớm qua, mùa thu cũng đã đến.

Ở Từ phủ, Từ Sơ Đồng nhìn những chiếc lá màu xanh đang từ từ ngả vàng, hết đợi lại chờ, mong ngóng không thôi, nhưng Tiết Ý Nồng không có đến.

Đại hôn của Hoàng thượng, tin tức đã truyền khắp thiên hạ.

Tồn Tích nhìn thấy nàng lại đứng dưới tàng cây ngẩn người, vội vàng tiến lên hỏi: "Nương nương, trời lạnh, sao còn đứng ở đây, vào nhà đi."

"Ta kêu ngươi đưa hài vào cung, ngươi làm chưa?"

Tồn Tích nói: "Dạ ! Đã giao cho Lạc Nhạn. Tán gẫu với nàng ấy vài câu, nên về trễ, để cho nương nương chờ lâu. Ngày đại hôn của Hoàng thượng đã được ấn định, một tháng sau..."

"Ngươi nói cho ta biết chuyện này để làm gì, nàng ấy muốn thành thân thì thành thân đi, liên quan gì đến ta. Chúng ta đi thêu thùa tiếp thôi." Vào trong phòng, Từ Sơ Đồng chợt nhớ đến một chuyện, đứng lên đi đến giá sách cầm lấy một quyển sách, chính là quyển lần trước 'Phù sanh lục ký' mà Tiết Ý Nồng đọc cho nàng nghe. Nàng ngoắc tay kêu Tồn Tích lại, nói: "Ngươi đọc sách này cho ta nghe." Nàng để cho Tồn Tích ngồi trên ghế quý phi. Tồn Tích tò mò, làm gì vậy trời, nhất thời nghĩ không ra, chỉ đành nghe lời, bắt đầu đọc.

""Ấu sính kim sa Vu thị, lúc 8 tuổi chết yểu. Cưới Trần thị. Trần Danh Vân, tự Thục Trân, trong lòn cậu nữ nhi của Dư tiên sinh, bẩm sinh xuất sắc, lúc học ngữ, khẩu huyết《 tỳ bà hành 》, tức thì có thể ngâm nga...."

Từ Sơ Đồng ngồi ở mép giường, đang may vớ cho Tiết Ý Nồng. Chẳng qua là mới may được vài mũi thì dừng lại, uốn nắn giọng đọc của Tồn Tích. Bất kể nàng ấy có đọc như thế nào đi nữa, cũng không có thú vị như Tiết Ý Nồng. Nàng than thở không dứt, nguyên lai không phải người đó, thì hứng thú cũng không còn nữa, khoảng thời gian yên tĩnh đó cũng không cách nào sao chép được.

Nàng nói với Tồn Tích : "Thôi đi, đừng đọc nữa, đi làm chuyện của ngươi đi."

Tồn Tích ôm đầu, nương nương bị gì a, lúc thì rêи ɾỉ than thở, lúc thì ngắm lá cây, lúc thì bắt mình đọc sách, bộ dáng kia, rõ ràng đã từng được ghi chép lại trong sách vở. Nàng nhìn Từ Sơ Đồng đầy nghi ngờ, "Nương nương, không phải... ngươi bị bệnh tương tư đi!"

Nàng đột nhiên nói ra thẳng thừng như vậy. Từ Sơ Đồng cả kinh, kim đâm trên đầu ngón tay, trên ngón tay xuất hiện một dấu kim to bằng nốt ruồi son, rỉ máu, vội vàng đưa tay lên miệng ngậm để cầm máu, lúc sau mới nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Bình thường đã không đứng đắn, bây giờ còn cả gan lấy ta ra làm trò cười."

"Không phải sao?"

Từ Sơ Đồng trợn tròn mắt nhìn nàng ấy, cái này cũng có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ là gần đây xem quá nhiều quyển tài tử giai nhân? Phải nhanh chóng cấm nàng ấy xem, nếu không tẩu hỏa nhập ma, mơ tưởng viễn vong.

"Ta chỉ cảm thấy thời gian an tĩnh quá lâu, cũng cảm thấy nhàm chán!"

"An tĩnh sao? Bên ngoài đưa thϊếp, gửi thư tình cho ngài không ít nha. Những thiếu gia khác nhìn ngài thèm nhỏ dãi, ngài không cho một tí ti cơ hội. Nương nương, ngài nghĩ lúc này Hoàng thượng nhìn thấy hài ngài làm, có phải sẽ mang liền không?"

"Ai biết, nàng ấy có thích mang không."

Tồn Tích không tin lời Từ Sơ Đồng nói, nếu là không quan tâm, sao tốn công tốn sức làm này làm kia, muốn nói thật là, vì một nam tử làm một đôi giày quá mức xinh đẹp như vậy là bởi vì...

Cẩm Tú Cung.

Lạc Nhạn nhìn chằm chằm đôi hài trong tay mà sững sờ. Đây là hài mà Từ quý phi làm cho Hoàng thượng sao, chắc chắn không phải cho Thái hậu phải không? Sao bông hoa xum xuê như vậy! Phía trên lại thêu thêm lão hổ, cũng có tinh thần lắm đó nha.

Tất cả sự chú ý của nàng ấy đều tập trung vào đôi hài, ngay cả khi Tiết Ý Nồng đi vào cửa, nàng ấy cũng không có phát hiện. Tiết Ý Nồng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?" Vươn đầu dò xét, thấy Lạc Nhạn đang nhìn chằm chằm vào một đôi hài. Chẳng lẽ là do tương hảo đưa cho? Đang muốn trêu chọc vài câu, lại thấy Lạc Nhạn nâng đôi hài đưa cho nàng.

"Đây là nương nương kêu Tồn Tích cô nương đưa đến cho ngài."

"Thật không? Nàng ấy đã lâu không có làm gì cho trẫm, trẫm còn tưởng rằng nàng ấy đã quên, đôi hài này thật là đẹp mắt." Không nói hai lời liền đem đôi cửu long ngoa cởi ra, thay bằng đôi hài do Từ Sơ Đồng làm, vừa nhẹ vừa thoải mái, mang vào mùa thu thật ấm áp. Nàng mang vào đi vòng quanh trong phòng rất nhiều vòng, lại nhìn vô số lần, nói: "Lâu rồi không có gặp nàng ấy. Ngày mai hưu mộc. Ngày mai đi thôi, hôm nay ngươi chuẩn bị sẵn đồ đạc đi."

Lạc Nhạn nói: "Có cái gì cần phải chuẩn bị sao. Chẳng lẽ nơi đó của nương nương còn thiếu cái gì sao?" Nàng vốn có ý trêu chọc Tiết Ý Nồng phá lệ chiếu cố Từ Sơ Đồng, nào biết Tiết Ý Nồng ngây ngốc đồng ý.

"Cũng phải.. nàng ấy ở nơi đó nếu thiếu cái gì, trẫm hẳn phải sớm biết."

Lạc Nhạn: "......" Nàng vẫn nên đi chuẩn bị sẵn xe ngựa, ngân phiếu cho thỏa đáng, đi ra khỏi cung, luôn có lúc bất tiện. Tiết Ý Nồng một người ở trong phòng tiếp tục vừa đi vừa nhảy, đế giày quả nhiên rất tuyệt vời nha.

Hôm sau, Tiết Ý Nồng đi Từ phủ.

Lúc nha hoàn ở ngoài cửa truyền lời vào, Từ Sơ Đồng còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Nàng ấy đến?"

"Dạ, đến rồi, nô tỳ không có nhìn lầm." Vị công tử lần trước, vẻ mặt đầy ôn hòa, quý khí bức người, ngay cả Ngự sử đại nhân cũng sợ mà lăn xuống ngựa. Nàng nhận định vị công tử kia rất không tầm thường, cho nên trong đầu ghi nhớ rất kỹ.

Từ Sơ Đồng đứng dậy, muốn đi ra cửa nghênh đón.

Tồn Tích nói: "không cần, có nô tỳ đây!" Sau khi Tồn Tích đi, rất nhanh liền dẫn Tiết Ý Nồng vào, trên đường còn nói lời chúc mừng, "Chúc mừng công tử sắp đại hôn."

"Đa tạ, gần đây nương nương sinh sống được không? Không có người đến gây phiền toái cho nàng ấy chứ!"

Tồn Tích cười nói: "Không có, từ sau khi công tử dạy dỗ Tô ngự sử, đã không còn ai dám liều mạng đứng trước họng súng nữa." Trong lúc nói chuyện, đã dẫn người đến nơi. Tồn Tích không đi vào, nhưng ở trước cửa lớn tiếng kêu, "Phu nhân, công tử đã đến." Rồi nói với Tiết Ý Nồng: "Công tử, phu nhân nhà ta đang ở trong phòng, ngài đi vào là có thể nhìn thấy. Nô tỳ muốn cùng Lạc Nhạn tâm sự vài chuyện tỷ muội chúng mình, tạm thời không thể hầu hạ ngài."

Vẻ mặt Tồn Tích tươi cười, sống chết kéo Lạc Nhạn không chịu đi mà lôi đi.

"Ngươi kéo ta làm gì?"

"Đã lâu không gặp, nhớ ngươi không được sao? Nghe nói ngươi sắp có tân chủ mẫu, đáng thương nha, cũng không biết được vị đó có phải là chủ nhân dễ phục vụ không, ngươi phải cơ trí một chút."

Lạc Nhạn khó chịu nói: "Không cần ngươi nói, ngươi nên tự quản mình cho tốt đi, chỉ sợ nương nương nhà ngươi là nữ nhân khó phục vụ nhất trên đời."

"Ngươi quan tâm ta?"

"Mới không có."

Tồn Tích cười to hai tiếng ha ha.

*** * 21/11/2021 ****

#### Editor có lời muốn nói ####

Thông cảm cho nương nương nha. Nương nương vốn nghĩ rằng bản thân thẳng bằng, nên nhất thời không hiểu rõ chuyển biến tâm lý của bản thân.

Ai từng có bồ "thẳng" sẽ hiểu cho nương nương ha.

********************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Chương trước mới tạm biệt, chương này lại gặp mặt, cũng nhanh quá ta! Huơ tay múa chân, cũng muốn nhìn thấy hai người cùng bình làm thế nào? Còn có Tồn Tích và Lạc Nhạn luôn luôn nhiệt tình, chương sau sẽ tiến triển nhanh chút nha!

Độc giả thật to có thể có vấn đề thật nhỏ:

1. Ý Nồng tại sao không có cự tuyệt tuyển hậu?

Đáp: Chiều hướng phát triển. Vì nghênh đón nương nương đến, không thể không thỏa hiệp a. Cũng là vì nương nương (hoan hô ~~~~~)

2. Tại sao phải chọn ứng viên theo yêu cầu của Thái hậu?

Đáp: Vì để hậu cung yên ổn, có một lão thái thái lải nhải, ăn không ngồi rồi, làm sao còn thời gian cùng nương nương nói lời yêu thương.

3. Hoàng hậu như thế nào?

Đáp: Tác giả còn chưa viết, làm sao biết, không nên làm khó người ta chớ.
« Chương TrướcChương Tiếp »