Chương 24: Thạch sương sáo (trung)

Lệ Nương giống như là nhớ tới cái gì, vội hỏi: “Nhị nha đầu, hôm nay các con làm nhiều không? Hôm nay nương định đi nhà ngoại tổ phụ của mấy đứa, nghe nói Tiểu cữu mẫu* của mấy đứa nói nàng đã nhiều ngày không ăn uống, chờ thêm mấy ngày bảo Nhị Lang lấy một ít đưa qua cho mọi người bên nhà ngoại các con nếm thử.”

“Không ăn uống, đệ tức** bị bệnh à?” Tiêu Minh Bách hỏi thê tử.

“Không phải bị bệnh, là nàng lại có, cái thai này có cũng không dễ dàng.” Nói xong nhìn thoáng qua bọn nhỏ đang ngồi, mấy đứa lớn hoàn toàn nghe hiểu được, mấy đứa nhỏ lại mơ hồ, liền nói với bọn nhỏ: “Tiểu cữu mẫu các con rất nhanh sẽ sinh cho mấy đứa thêm một tiểu biểu đệ.”

“Nương, vậy thì không thể đưa cho Tiểu cữu mẫu ăn được, món sương sáo này bản chất là đồ lạnh, phụ nữ có thai không được ăn.” Cận Nương vội xua tay, nói.

“Thì ra là đồ lạnh, đó là trăm triệu không được ăn, chả trách hôm nay hôm nay khí trời vốn nóng bức, ăn món này vào lại có cảm giác sảng khoái, tướng công, chàng có cảm thấy vậy không?”

“Nghe nàng vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy vậy”

“Dạ, trong sách nói món thạch sương sáo này có thể trị cảm nắng, thanh nhiệt, giải độc, giảm chứng máu nóng, đúng rồi, hình như còn có thể trị đau khớp ngón tay này nọ nữa, quá dài, con cũng không nhớ hết được. Riêng phụ nữ có thai phải kiêng cữ là con nhớ rõ ràng, lúc nhìn thấy công thức này, nhớ đến hôm ở trong ‘Tế Sinh Đường’ trấn trên nhìn dược đồng*** dùng chúng nấu thành trà, không phải là vì chúng có công hiệu này sao?”

“Đúng vậy, nhưng so với trà thì vẫn là làm thành thạch ăn ngon hơn.” Phụ thân nói xong lại ăn một ngụm, nhìn vẻ mặt bọn nhỏ đang ngồi trên bàn, trong mắt đầy mong đợi, vội nói: “Đại a đầu, các con cũng chia ra nếm thử.”

Toàn gia phân chia thạch sương sáo sạch sẽ, ngay cả chén nước đường nhỏ kia cũng bị mấy đứa nhỏ ăn không còn một giọt, đợi đến lúc tất cả đều ăn xong rồi, mọi người mới vừa lòng cười, tự rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, vừa mới đến nhà chính, liền nhìn thấy Tam Lang tiến đến, nói: “Nhị tỷ, hôm qua đệ thấy tỷ làm còn dư một chén thạch sương sáo có đúng không?”

“Đúng, hôm qua còn dư một chén, vẫn còn đang treo trong giếng nước trong sân ấy, sao vậy?” Cận Nương hỏi

“Vậy.. Nhị tỷ, không phải đệ muốn ăn, đệ thấy Đại ca mỗi ngày đều đọc sách đến rất khuya, chúng ta hôm nay không ăn, lưu lại cho đại ca ăn nhiều một chút, ca đọc sách rất vất vả, sang năm còn phải khảo tú tài nữa, hôm qua đệ cùng Nhị ca còn có Tứ đệ nói qua, mấy người chúng ta hôm nay sẽ không ăn, Ngũ đệ, Lục đệ còn nhỏ, nên bọn chúng có thể ăn.”

“Tam Lang của chúng ta thật hiểu chuyện, yên tâm, Nhị tỷ ta lưu trữ đủ cho chúng ta đều ăn được, tỷ thấy trời quá nóng thì sẽ làm, cứ yên tâm ăn thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, tỷ tỷ ta còn có chút tiền riêng, không sợ các đệ ăn hết.”

“Sao lại để con lấy tiền riêng mà mua, lát nữa cha bảo nương đưa tiền cho con, sau này không cho xài tiền loạn nha?” Hai tỷ đệ đang nói chuyện, không ai chú ý phụ thân đã thức dậy ra khỏi phòng, đột nhiên nghe được giọng nói của phụ thân làm bọn họ giật mình.

Cận Nương vội chạy qua, tiến lên ôm cánh tay của Tiêu Minh Bách, nói: “Vẫn là cha thương con, vậy chút tiền riêng này con lại dành dụm.” Trải qua mấy ngày nay ở chung, Cận Nương cũng cảm thấy chính mình càng ngày càng thích ứng thân phận tiểu hài tử**** hiện tại.

“Chuyện gì đó? Mới sáng sớm đã vui vẻ như vậy.” Lệ Nương thấy nữ nhi đang ôm cánh tay của trượng phu, miệng cười như đóa hoa, bèn hỏi.



“À, Nhị nha đầu nói là muốn lấy tiền riêng mua sương sáo làm thạch cho mọi người ăn, nên ta nói sẽ nói với nàng bù lại tiền cho con bé đó mà.” Vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Cận Nương

“Chuyện này hôm qua nương và cha đã thương lượng qua, về sau tiền mua cây sương sáo nương sẽ giao cho Đại tỷ của các con bảo quản, đến lúc đó cho Đại tỷ trả tiền là được, tiền riêng của con vẫn là tự mình cất đi.” Mẫu thân cười, nói.

Cả nhà vừa mới ăn điểm tâm đã thấy Vương Thành Thật gia đến đưa túi lưới, Đại tỷ vội đứng dậy đi vào phòng lấy tiền đưa cho nàng, nói: “Vương thẩm, đây là tiền mua ba cân cây sương sáo hôm qua, tổng cộng là chín văn, thẩm đếm xem có đúng không?”

“Đúng rồi, Đại nương tử ngài thật là, chỉ có một chút cây cỏ thôi mà vẫn luôn nhớ phải đưa tiền cho ta, ngài nói xem nhà chúng ta chịu ơn nhà ngài như vậy, ta chỉ hiếu kính chút vật nhỏ, vả lại, cái này vốn là mọc hoang trong đất, cũng không trị giá mấy văn tiền, ngài còn buộc ta phải lấy, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.” Vương Thành Thật gia tay cầm mấy văn tiền, cười nói.

“Vương thẩm, thẩm cũng nếm thử một chút xem cái này ăn ngon không?” Lúc này, Cận Nương cũng đã bưng một chén thạch sương sáo từ phòng bếp ra đưa cho Vương Thành Thật gia.

“Nói thật, ta hái loại cây này cũng được vài năm rồi, nhưng thật là chưa dùng qua mấy lần, cám ơn đông gia Nhị nương tử.” Nói xong bưng chén lên mới phát hiện, trong chén lại không phải là nước, ngạc nhiên, nói: “A, đông gia, cái này......?”

“Đây là thạch sương sáo Nhị tỷ của ta làm ra, không giống với cái loại trà thẩm uống, cái này dùng thìa để xúc ăn.” Nhị Lang vừa nói vừa đưa cái thìa qua cho Vương Thành Thật gia, lại nói: “Nước đường nhà chúng ta đã dùng hết, nên Nhị tỷ của ta thêm chút đường cát trên mặt cho thẩm, thẩm nếm thử đi.”

Vương Thành Thật gia cầm thìa xúc một muỗng, cẩn thận bỏ vào miệng. Vừa cắn một ngụm, trong mắt đã tràn đầy kinh hỉ, nói: “Đông gia, món này có thật là dùng loại cây ta đưa tới để làm không? Không đúng nha, loại cây này sao có thể làm ra được, ta đã uống qua, nước trà kia mùi vị thật nồng, cũng không đặc đặc như vầy......?”

“Bên trong ta có bỏ thêm một chút nguyên liệu khác, để nó mau đông lại, nhưng nếu không thêm cũng vẫn có thể làm thành như vậy, chỉ là tốn thời gian, Vương thẩm, thẩm cảm thấy hương vị này như thế nào? So với trà mà thẩm đã nếm qua ấy?”

“Không thể so sánh được, ăn ngon hơn rất nhiều, món này trơn mịn, ăn vào lại sảng khoái, trà làm sao có thể so sánh được, không giống nhau.” Nói xong lại nhanh nhẹn ăn sạch sẽ một chén, rồi mới nói: “Đông gia, hôm nay chính là được nhờ phúc của ngài, cho ta có dịp nếm được món ngon này.”

Thấy Vương Thành Thật gia ăn thật nhanh, còn luôn miệng nói ‘ăn ngon, ăn ngon’, Lệ Nương liền thừa dịp, nói: “Vương Thành Thật gia này, sau này có cây sương sáo, thẩm cũng đừng đem đi bán toàn bộ. Nhà chúng ta sẽ thường thường mua một ít để làm ăn, có được không?”

“Đông gia, sao ngài lại nói vậy, sao lại không được, ta cảm kích ngài còn không kịp nữa kìa, ta cũng không cần phải nhờ người khác đi bán giúp.”

Quỳnh Nương ghi nhớ số lượng túi lưới đã kiểm tra xong, gọi Nhị Lang tiễn Vương Thành Thật gia ra ngoài, mấy mẹ con lại quay vào trong nhà chính.

Lúc này, Đại ca bước vào nhà chính, nói với cha mẹ: “Cha, nương, thiếu chút nữa con đã quên, hôm qua Đại ca nhà Đại bá nói Đại bá nương mời chúng ta ngày mai đến nhà bọn họ ăn cơm chiều, nói là gói sủi cảo mời chúng ta ăn.”

“Thật tốt, Nhị nha đầu, thạch sương sáo hôm qua còn còn không, cũng mang đến nhà Đại bá một chút đi, cho bọn họ cũng nếm thử một chút.” Tiêu Minh Bách vội nói.

“Cha, hiện tại thời tiết bắt đầu nóng, còn chút thạch sương sáo hôm qua con treo trong giếng nước, sáng hôm nay đã ăn hết rồi, không thể để qua ngày mai được. Sáng mai con lại làm một mẻ mới là được, cây sương sáo khô lần trước mua ở chỗ Vương thẩm vẫn còn.”

“Được, vậy ngày mai con làm nhiều một chút, nhiều người ăn.” Nghe cha dặn dò xong, Cận Nương cười gật gật đầu.



Sáng sớm hôm sau, chờ làm cơm cho cả nhà xong, Cận Nương và Quỳnh Nương bắt đầu bận rộn lên. Từ ngày hôm qua, sau khi nếm thử thạch sương sáo, tối hôm đó Quỳnh Nương nói với Cận Nương khi nào làm lại món này thì dạy cho nàng, không ngờ chỉ mới cách một ngày, nguyện vọng đã được thực hiện. Hai tỷ muội tranh thủ trước khi ăn cơm đã rửa sạch cây sương sáo khô, ngâm trong nước sạch, mới bưng đồ ăn từ phòng bếp ra nhà chính.

“Hôm nay sao hai đứa dậy sớm vậy, là ở tại phòng bếp bận việc gì à?” Lệ Nương vừa vươn tay tiếp nhận chén bát vừa hỏi.

“Nương, con nói Nhị muội dạy con làm thạch sương sáo, muội muội nói món này phải nấu vài canh giờ, nghĩ là làm nhiều một ít, cho nên chúng con dậy sớm để làm.”

“Nương cũng muốn học, vậy chúng ta ăn cơm xong rồi cùng nhau làm.” Hai tỷ muội nghe Lệ Nương nói xong, cùng cười gật đầu.

Lần trước Cận Nương còn chưa nắm giữ độ lửa tốt, dù sao khi nấu trên bếp là không thể rời đi nửa bước, thạch sương sáo làm thành cũng không phải là đông đến độ đặc tốt nhất, hôm nay thời gian dư giả, đợi đến buổi chiều giờ mùi canh ba, thạch sương sáo này cũng đã hoàn toàn đông đặc lại thành hình.

Đại tỷ nâng thùng treo lên, đặt ở bên cạnh giếng nước, học theo Cận Nương lần trước lấy đầu đũa đầu nhẹ nhàng chạm vào thạch sương sáo, hỏi: “Nhị muội, muội xem hiện tại đã đông lại tốt chưa?”

“Dạ, đã tốt, muội thấy lần này so với lần trước còn tốt hơn.” Nghe Cận Nương nói xong, Lệ Nương cũng tiến đến …liếc mắt một cái.

“Đã tốt liền treo lại vào trong giếng, chờ một chút đến trước khi chúng ta ra cửa lại lấy ra cũng không muộn, nếu đặt ở bên ngoài trong chốc lát thì khi ăn cũng không còn ngon miệng.” Lệ Nương vội nói.

Nhà Đại bá cũng không quá xa, ra cửa đi về hướng nam ước chừng hơn một khắc chung là đến. Cánh cửa nhà Đại bá lớn hơn nhà Cận Nương không ít, hai bên cửa là hai cây đại thụ tươi tốt, trên cửa là một bức hoành phi***** bằng gỗ mộc rộng lớn, bốn chữ to ‘Tiêu Thị Thư Viện’ được viết bằng mực đen rõ ràng.

Cửa viện nhìn có vẻ rất khí phái. Vì cái gì Đại bá nương lại vô cùng để bụng với việc làm thức ăn bán kiếm tiền như thế? Đợi đến khi vào sân, Cận Nương mới hiểu được nguyên nhân tại sao. Nhà này nguyên bản vốn là một cái tứ hợp viện nhị tiến****** tiêu chuẩn, hiện tại sân đầu lại là trực tiếp lấy ra làm thư viện, cũng xem như không tồi, nhưng đến cái sân thứ hai mới phát hiện thì ra cuộc sống nhà Đại bá cũng không hơn nhà mình chút nào, trừ bỏ phòng ở là lớn hơn một chút, ngoài ra cũng đều là cũ kĩ giống nhau, tính cả tường ngăn với cái sân phía trước cũng đều nhìn không ra màu sắc ban đầu.

***********

* Tiểu cữu mẫu: mợ út

** Đệ tức: em dâu

*** Dược đồng: tiểu nhị làm việc tại hiệu thuốc bắc, hiểu về thuốc và có thể hốt thuốc cơ bản, có thể hoặc không là học trò của thầy thuốc tại tiệm thuốc đó.

**** hài tử: con nít, trẻ em nói chung. nếu cha mẹ gọi thì có nghĩa là con

***** hoành phi: bảng tên treo trước cửa hoặc trong đại sảnh. Thường dùng để ghi tên của nơi đó, ví dụ: ” phủ công chúa, Lê phủ, Tô trạch.. tên cửa tiệm hoặc ghi các câu thành ngữ, cổ động, ví dụ: công chính liêm minh, mã đáo thành công…