Chương 16: Nhận đơn đặt hàng (hạ)

“Đại chưởng quỹ chúng ta nói, trâm gỗ này muốn ba trăm cái, túi lưới cần nhiều một chút, muốn một ngàn cái, ngươi làm nhanh giao lại đây.”

“Có chút nhiều, không biết chưởng quầy cho chúng ta bao nhiêu thời gian chuẩn bị?” Lệ Nương hơi hơi gật đầu nói.

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, bất quá ta cũng biết trong nhà các ngươi cũng chỉ có vài người làm, nhiều hơn lại làm không kịp, nếu không như vậy đi, ta cho các ngươi hai mươi ngày có thể làm kịp không?”

“Cây trâm sợ là có chút gấp gáp, túi lưới cũng phải tìm nhiều người đến học sau đó mới có thể đuổi kịp thời hạn.”

Nhị chưởng quầy ở một bên cầm lấy bàn tính trước mặt suy nghĩ, sau đó gẩy con số đẩy đến trước mặt Lệ Nương, nói: “Nếu là có thể làm kịp trong hai mươi ngày, cửa hàng chúng ta cho ngươi giá này”.

Cận Nương nhìn thoáng qua, ở trong đầu tính qua một lần, ba trăm cây trâm vốn giá là bảy lượng rưỡi bạc, một ngàn cái túi lưới là mười lăm lượng, tổng cộng là hai mươi hai lượng rưỡi.

Hiện tại Nhị chưởng quầy làm tròn lên cho thêm thành hai mươi lăm lượng bạc, ấn theo tốc độ hiện tại hẳn là có thể làm kịp trong hai mươi ngày. Tính như thế nào đều có lời, vì thế Cận Nương nhẹ nhàng lấy tay lôi kéo ống tay áo mẫu thân ở dưới bàn.

“Nhị nương tử là có chuyện nói cùng mẫu thân a?”

Không nghĩ tới hành động mờ ám này bị Nhị chưởng quầy ngồi đối diện thấy, vì thế chỉ phải cười cười, nói với Nhị chưởng quầy: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, nếu nhà chúng ta làm không kịp trong hai mươi ngày, chưởng quầy có còn muốn cây trâm và túi lưới nhà ta nữa không?”

“Muốn vẫn là muốn, nhưng giá cũng chỉ có thể ấn theo giá cũ, có thể được không.”

Lần này lại không cần Cận Nương ở một bên nháy mắt, Lệ Nương đã mỉm cười nhìn về phía Nhị chưởng quầy, nói: “Được, chúng ta liền nhận đơn này của chưởng quầy, chỉ là còn thỉnh chưởng quầy viết cho chúng ta cái chứng từ, có thể được không?”

“Được, chẳng những có thể lập chứng từ cho ngươi, Đại chưởng quỹ chúng ta còn để ta chuẩn bị năm lượng bạc làm tiền đặt cọc với các ngươi nữa kìa.”

Nói xong lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài cửa hàng, chỉ một chốc lát đã cầm tiền đặt cọc cùng với chứng từ đưa tới cho Lệ Nương: “Chưởng quầy của chúng ta nói ngày ước định bắt đầu từ ngày thứ hai kể từ ngày ngươi tiếp nhận, hôm nay là mùng năm, vậy hai mươi ngày nữa cũng chính là ngày hai mươi lăm, có đúng không?”

“Ân, là ngày hai mươi lăm, chỉ là không biết đồ vật hôm nay ta mang đến … có tính vào số lượng trong hiệp ước không a?” Nói xong liền cầm cái giỏ mây đưa tới trước mặt Nhị chưởng quầy.

“Tính a, việc nhỏ này ta vẫn có thể làm chủ, ngươi chờ ta tính tiền đưa cho ngươi.”

Nói xong liền bắt đầu một bên kiểm tra chất lượng, một bên tính tiền, chỉ một lát đã tính xong: “Trâm gỗ tổng cộng hai mươi tám cây, túi lưới tổng cộng một trăm linh hai, mấy cái này ta tính giá cũ cho ngươi, đợi cho nội trong hai mươi ngày nữa nếu có thể đúng hạn làm xong tất cả, cửa hàng chúng ta sẽ trả thêm phần tiền kia cho ngươi được không?”

“Liền ấn theo chưởng quầy nói là được.”



“Tổng cộng là hai nghìn hai trăm lẻ hai văn, Lệ Nương ngươi xem xem có đúng không?”

Vừa nói vừa đẩy bàn tính qua cho Lệ Nương, ông ta lại đứng dậy gọi tiểu nhị ở bên người đi phòng thu chi lấy bạc đến. Đợi sau khi đưa bạc giao cho Lệ Nương xong, chưởng quầy mới lại nói:

“Không nói gạt các ngươi, cây trâm và túi lưới này tiệm chúng ta vừa mới bày ra, không đến ba ngày liền hết sạch, nếu không có khách thương đặt hàng, cửa hàng chúng ta cũng muốn thu nhiều hơn một chút, nếu là đến lúc đó ngươi có thể làm nhiều chút, chúng ta cũng thu hết.” Sau khi nói xong lại tự mình tiễn hai mẹ con rồi mới quay vào trong cửa hàng.

Đợi hai mẹ con tìm thấy phụ thân đang ở trong tiệm sách vội vàng tìm sách, nhìn hai người trên mặt đều là ý cười, liền hỏi: “Có chuyện gì tốt phải không, chờ ta tính tiền là xong ngay.” Nói xong đi thẳng ra trả tiền rồi mới cùng hai mẹ con ra khỏi tiệm sách.

“Tướng công, chàng biết không, hôm nay chúng ta nhận được đơn đặt hàng trâm gỗ và túi lưới từ tiệm quần áo, chàng xem đây là chứng từ mà Nhị chưởng quầy bọn họ lập.” Dứt lời liền lấy ra một tờ chứng từ chỉnh tề từ hà bao bên hông đưa cho Tiêu Minh Bách.

Tiêu Minh Bách xem xong chứng từ, sau đó mới nói: “Khó trách lần trước lúc ta và Hoa chưởng quầy của cửa hàng trang sức gặp mặt, chiều hôm đó Huyện thái gia còn muốn ngồi công đường xử án ở nha môn nên mới nhờ Hoa chưởng quầy phái người đưa đồ đến tiệm quần áo, đợi Hoa chưởng quầy xem xong bản vẽ, hắn đều mua hết tất cả, kết bạc cho ta xong, ta liền vội vã chạy về nha môn, nhớ lại, hắn có đề cập qua Đại chưởng quỹ tiệm quần áo tìm ta có việc, có lẽ chính là vì chuyện này đi.” Nói xong vuốt râu cười, đưa chứng từ cho Lệ Nương cất vào.

“Không ngờ Nhị nha đầu mấy ngày trước nghĩ đến cái gọi là ‘hợp tác xã’ kia lại nhanh chóng có thể dùng tới, này coi như là hảo tâm có hảo báo a!” Nói xong sờ sờ nữ nhi đang ở một bên cười tủm tỉm nhìn cha mẹ.

“Cha, nương, chúng ta vẫn là mau làm xong việc một chút, mua đủ chỉ tốt rồi về nhà, mau mau bắt đầu làm mới được.”

“Tốt, hiện tại cha liền mang hai người đi ăn điểm tâm, còn phải đi đến chỗ Tiếu đại phu xem bệnh cho con, phải đi mua chỉ, lại đón Hứa lão cha rồi chúng ta trở về nhà.”

Nói xong một nhà ba người ở trên đường thuận tiện ăn chút đồ đơn giản rồi chạy tới tiệm thuốc bắc trước tiên.

Bởi vì còn sớm, trong tiệm ăn cũng chỉ có hai ba người tới mua thuốc, Tiếu đại phu đang chẩn bệnh cho một lão nông phụ, ba người ngồi xuống cái ghế dài trong tiệm chờ.

Không bao lâu liền nhìn đến hai tiểu nhị lần trước đang nâng một cái nồi từ bên trong ra bên ngoài, tới phía ngoài tiệm bèn trực tiếp đặt cái nồi lên cái bàn gỗ đã bày sẵn ở ngoài cửa, trên bàn gỗ có một chồng chén lớn bày ở một bên.

Cận Nương đang suy nghĩ họ đây là đang làm gì, liền nhìn đến ‘bé phúc trong tranh tết’ mà lần trước đã gặp. Trong tay nàng đang cầm một cái dụng cụ giống như muôi trúc để đong rượu, đong dầu bán đi ra, đem dụng cụ này bỏ vào trong nồi, dùng phần cong của cán muôi móc vào mép nồi, đậy nắp nồi lại, mới quay lại vào tiệm.

“Sư phụ, chúng con đã nấu xong, chờ trong chốc lát nguội lại là tốt rồi.”

Đợi Tiếu đại phu gật gật đầu, ‘bé phúc trong tranh tết’ lại chuyển vào trong giúp đỡ hai sư huynh cùng nhau bốc thuốc, gói thuốc.

Không lâu sau, Tiếu đại phu đã chẩn bệnh cho lão nông phụ kia xong rồi, viết phương thuốc để bà đi hốt thuốc, quay sang vẫy vẫy tay với Cận Nương ý bảo nàng đi qua xem bệnh, đợi kiểm tra xong tình trạng vết thương trên đầu khép lại, lại tinh tế bắt mạch trong chốc lát, mới mở miệng nói với Tiêu Minh Bách: “Miệng vết thương khép lại rất tốt, mạch tượng cũng vững vàng, đã không ngại, Tiêu sư gia có thể yên tâm.”

Tiếu đại phu ngồi đối diện Cận Nương nói chuyện cùng phụ thân, thấy Cận Nương nhịn không được tò mò, quay đầu nhìn cái nồi lớn đặt ở cửa mà nghĩ cái gì, liền hỏi: “Nhị nương tử, muốn biết nồi này đặt ở cửa tiệm để làm cái gì sao?”

“Dạ, Tiếu gia gia, nồi này là làm cái gì a?”



“Trong nồi là tiên thảo trà đã được nấu tốt, năm nay thời tiết nóng sớm một chút, trong tiệm chúng ta gặp mấy ngày như vầy liền nấu tiên thảo trà để bán, ngươi có muốn nếm thừ một chút hay không a?” Nói xong bảo tiểu đồ đệ múc một chén cho Cận Nương.

Cận Nương nhìn nhìn phụ thân, thấy phụ thân gật đầu, mới tiếp nhận chén uống một ngụm, vị trà này và vị trước kia uống qua cũng không giống nhau, không đắng, nhưng cũng không ngọt, chỉ là đặc biệt mang hương vị thuốc đông y nhàn nhạt, xem ra cái vị này mới là hương vị nguyên bản của tiên thảo trà.

“Như thế nào? Uống được không? Vị thuốc đông y có quá nặng không?” Tiếu đại phu hỏi.

Cận Nương gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, nói: “Ta uống được, vị thuốc đông y cũng không quá nặng, có lẽ là mấy ngày nay ta đang uống dược, nên cảm thấy hương vị thuốc khá nhạt, ngược lại nếm không ra vị thuốc đông y.”

“Cũng phải, ta còn nghĩ trà này mấy đứa nhỏ sẽ không thích uống, thì ra là thế a.” Nói xong tự sờ sờ chòm râu, lắc lắc đầu cười khẽ.

Nhìn Tiếu đại phu và phụ thân đang trò chuyện, Cận Nương đem chén đã uống xong rồi cầm ra cửa đặt trong bồn nước bên cạnh bàn, vừa lẩm bẩm: “Mật hơi đắt một chút, nếu là thêm một ít mật thì sẽ uống ngon hơn.”

‘Bé phúc trong tranh tết’ đang đứng ở một bên nghe Cận Nương nói xong, cũng bước nhanh lại, hỏi: “Ngươi đã nếm qua?”

Nghe xong lời này Cận Nương cũng ngây ra một lúc, quay đầu hướng nàng nhìn một cái, nói: “Chỉ là không biết hai cái này cùng một chỗ thì dược hiệu có bị kị nhau không, nếu không thì vị sẽ ngon.”

Cận Nương còn chưa nghe ‘bé phúc trong tranh tết’ trả lời thì đã thấy nàng đến bên người Tiếu đại phu nhẹ giọng nói vài câu, nhìn Tiếu đại phu cười gật đầu nói: “Chuyện này tốt, chúng ta cũng thử xem.”

Lúc gần đi, ‘bé phúc trong tranh tết’ lại chủ động nói với Cận Nương: “Ta đi mua mật về, lần sau khi ngươi đến trấn trên nhớ đến tiệm chúng ta, ta mời ngươi nếm thử mật tiên thảo trà.”

Cận Nương thụ sủng nhược kinh gật gật đầu nói: “Hảo.”

“Nhớ kỹ, ta tên là Uyển Uyển, Phùng Uyển Uyển, ta biết ngươi họ Tiêu, đứng hàng thứ hai, đúng không? Về sau ngươi kêu ta Uyển Uyển, ta gọi là Nhị nương tử được chứ?”

Cận Nương nhìn nàng mỉm cười cũng cười theo, đáp lại: “Được, Uyển Uyển, nếu lần sau ta đến trấn trên nhất định đến.” Sau khi nói xong theo cha mẹ ra cửa đi đến chợ.

Hôm nay cả nhà chỉ thẳng một đường tiến tới, không hề chậm chạp mua đồ dùng tất yếu xong, liền chạy tới chợ. Hứa lão cha tay nghề vô cùng tốt, mũ rơm hắn mang đến đã sớm bán xong rồi, nhìn đồ vật của nhà mình cũng đều bán không sai biệt lắm liền đón Hứa lão cha cùng nhau tìm xe lừa rồi vội vàng chạy về thôn.

Ngồi hơn nửa canh giờ trên xe lừa tới cửa thôn, Tiêu Minh Bách vội trả tiền cho người đánh xe, chào tạm biệt Hứa lão cha, ba người cũng tiến về nhà mình.

Vừa đến nhà, Cận Nương liền gấp rút giao đồ vào tay Nhị Lang ra mở cừa, vội vàng đi thẳng vào phòng bếp tìm Đại tỷ thương lượng, tìm thêm nhiều người tới làm việc. Lệ Nương nhìn cười nói: “Xem nàng gấp gáp, lúc này lại không giống nữ tử chút nào.” Nhị Lang ở một bên nhìn gói đồ trong tay, vội hỏi: “Nhị tỷ làm sao vậy?”

“Nhị tỷ của con đang vội vàng đi thương lượng cùng Đại tỷ phải mở rộng ‘hợp tác xã’, con cũng nhanh chóng giúp Đại tỷ dọn cơm, chúng ta ăn xong rồi thương lượng việc này cho tốt.” Tiêu Minh Bách vừa khóa cửa vào tới cũng cười nói. Nhị lang nghe cha nói xong, vội vàng chạy về nhà chính thả gói đồ xuống.