Chương 9

Người trước kia... mặc dù gia thế không tệ nhưng dù sao cũng lớn lên ở vùng quê, tất nhiên không thể so sánh được với những tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa kia. Cậu chủ cần một tiểu thư khuê các mạnh vì gạo bạo vì tiền, còn người phụ nữ kia lại ít nói.

“Tôi biết rồi, cậu chủ.” Mặc dù người nhà thường xuyên hỏi han cậu ấy về tình hình của cậu chủ nhưng Trình Mộ cũng biết, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Cậu chủ không muốn người nhà biết chuyện này, chắc chắn có lý do của anh.

Trình Mộ và những người khác nhanh chóng rời đi.

Cố Tự Bắc nhìn quần áo mới tinh đặt trên ghế sofa, cảm thấy trực giác của mình quả thực rất chuẩn. Lúc bảo Trình Mộ mang quần áo đến cho mình, anh cũng tiện thể bảo cậu ấy mang vài bộ quần áo nữ, bây giờ thì có ích rồi.

Anh cầm ga trải giường và chăn rồi đi vào phòng.

Lúc này, Úc Tinh Ngữ đã không còn ngồi trên ghế nữa, cô ngoan ngoãn đi giày đứng bên cửa sổ, nhìn xuống con ngõ nhỏ bên dưới. Trời mưa, dưới ánh đèn đường mờ ảo, mưa bụi như kim rơi xuống đất. Trên đường thỉnh thoảng có người cầm ô đi ngang qua.

Cố Tự Bắc nhìn cô một cái rồi cúi đầu trải giường cho cô.

Úc Tinh Ngữ nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy Cố Tự Bắc lại có thể trải giường vô cùng phẳng phiu, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì cả.

Đợi anh trải giường xong, có thể ngủ rồi, cô lập tức nằm xuống giường.

Cố Tự Bắc đắp chăn cho cô, thấy cô có vẻ rất mệt, anh nói: “Tối nay tôi ngủ ở sofa, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi.”

“Được.”

Anh tắt đèn phòng, bật cho cô một cái đèn ngủ cảm ứng. Rất nhanh anh đã ra ngoài, căn nhà yên tĩnh một lúc rồi đèn cũng tắt.

Không bao lâu, trong phòng đã truyền ra tiếng thở đều đặn.

Bên ngoài phòng khách, lông mày Cố Tự Bắc đã nhíu thành hình chữ xuyên.

Anh cảm thấy tình trạng hiện tại của Úc Tinh Ngữ rất không ổn nhưng lại không biết nên hỏi ai.

Năm đó kết hôn, hình như bên cạnh cô không có người nào quá thân thiết. Ngay cả nhà họ Úc cô cũng ít khi về. Người gần gũi nhất có lẽ là Lê Tuyền.

Lê Tuyền có biết tình trạng của cô không?

Nhưng Cố Tự Bắc lại không có cách liên lạc với cô ấy.

Nửa mê nửa tỉnh cả một đêm, Cố Tự Bắc có cảm giác nửa đêm cô tỉnh dậy, cứ trằn trọc ở bên trong nhưng cô không dậy, anh cũng không vào làm phiền cô.

Sáng hôm sau, khi Cố Tự Bắc tỉnh dậy, cô vẫn đang ngủ, anh tìm kiếm chợ gần đó trên bản đồ rồi lấy chìa khóa xuống mua thức ăn.

Người phụ nữ này không muốn ăn thức ăn mua sẵn nên anh chỉ có thể tự tay nấu.

May là trước đó khi du học ở Đức, vì không ăn được đồ ăn ở đó nên anh đã tự nấu ăn một thời gian.

Trước đây anh toàn đi siêu thị, đây là lần đầu tiên đi chợ. Sự lộn xộn và ồn ào trong chợ khiến Cố Tự Bắc có chút không quen, anh mua những đồ cần thiết cho bữa ăn hôm nay và một cái nồi rồi mới quay về.

Úc Tinh Ngữ bị mùi thơm của thức ăn đánh thức. Khi ngửi thấy mùi thơm, phản ứng đầu tiên của cô không phải là mùi này thật thơm mà là có thêm một người nữa trong nhà. Cái tên Cố Tự Bắc này vốn chẳng bao giờ đυ.ng tay vào bếp núc, làm sao có thể là anh nấu ăn được chứ. Chẳng lẽ anh đã bỏ đi rồi để ai đó ở lại chăm sóc cô sao?

Cô vội vàng nhảy khỏi giường, chạy chân trần vào phòng bếp xem, đúng lúc chạm mắt với người đàn ông đang đeo tạp dề bên trong, anh nhíu mày nhìn cô: “Có dép lê mà?”

Dây thần kinh căng thẳng của Úc Tinh Ngữ giãn ra, cô quay đầu chạy đi, một lát sau đã đi dép vào.

Cô ngồi bên giường, lắng nghe tiếng ồn ào của đám trẻ đang xếp hàng ở trường tiểu học phía dưới.

Cố Tự Bắc bước vào, nghe thấy tiếng động dưới nhà, cảm thấy ồn ào, vừa ngạc nhiên trước giấc ngủ ngon của người phụ nữ này gần đây, vừa nói: “Chỗ này ồn quá, cô có muốn đổi chỗ khác không? Để tôi cho người đến chăm sóc cô.”