Lúc này đã gần đến Tết rồi.
Gần đến năm mới, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui tươi, náo nhiệt.
Đây là năm đầu tiên Úc Tinh Ngữ có con. Những năm trước, cô thực sự không có nhiều cảm xúc về Tết ở thế giới này.
Bởi vì mỗi dịp Tết đến, cô đều nghĩ về ba mẹ mình ở một thế giới xa xôi khác. Xung quanh càng nhộn nhịp, cô càng nhớ nhà, nhớ từng khoảnh khắc nhỏ bé bên ba mẹ ngày xưa. Ngày trước, ở thế giới đó, mỗi năm Tết đến, ba mẹ cô đều chuẩn bị cho cô những món quà Tết được chọn lọc kỹ lưỡng, cùng với đủ loại quần áo đẹp. Cô được ba mẹ cưng chiều như ngọc quý trên tay, họ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, luôn lo sợ rằng mình chưa cho cô đủ.
Cô nhớ nhà, nên Tết nào ở thế giới này cô cũng cảm thấy không trọn vẹn. Cô chỉ mong mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình để sớm đoàn tụ với gia đình.
Những lúc nhớ nhà da diết, cô lại lấy giấy bút ra vẽ lại hình ảnh của những người thân yêu.
Nếu không có đứa bé này, có lẽ cô sẽ không yêu nơi này.
Thực ra, đến giờ cô vẫn chưa thực sự yêu thích nơi này, chỉ là vì có sự hiện diện của đứa bé, nhiều thứ xung quanh trở nên tươi sáng hơn.
Vì vậy, Úc Tinh Ngữ đã quyết định chuẩn bị quà Tết cho bé con của cô.
Cô đã nói chuyện này với Cố Tự Bắc.
Cố Tự Bắc đang chăm chú tra cứu thông tin trên máy tính trong phòng sách.
Trên màn hình là đủ loại thông tin về nhu cầu dinh dưỡng của em bé mấy tháng tuổi. Điều hòa trong phòng sách bật chế độ ấm, bé con mặc một chiếc áo len tròn cổ màu kem. Nghe cô nói muốn chọn quà Tết cho bé, Cố Tự Bắc buông tay khỏi con chuột, ngả người ra sau một chút, nhìn cô nói: “Nếu cô muốn mua quà cho bé thì cứ mua online là được rồi.”
Đèn trong phòng sách có màu vàng cam ấm áp, người đàn ông im lặng nhìn cô, đôi lông mày và ánh mắt toát lên sự dịu dàng.
Nhưng Úc Tinh Ngữ lại có ý khác: “Tôi muốn ra ngoài xem thử.”
Cố Tự Bắc hơi lộ vẻ ngạc nhiên.
Trước đây, hầu như cô không muốn ra ngoài.
Ra ngoài đột ngột như vậy có lẽ không ổn lắm.
Anh đặt tay lên tay vịn của ghế, do dự: “Tôi sợ cô ra ngoài sẽ cảm thấy không thoải mái. Tết đến nơi rồi, người trên đường sẽ đông gấp nhiều lần so với ngày thường.”
Thực ra, nếu không có ai chú ý đến cô, Úc Tinh Ngữ cảm thấy cũng không sao.
Đôi mắt cô sáng lên: “Nhưng tôi muốn dẫn con ra ngoài đi dạo một chút.”
Ánh sáng trong mắt cô khiến Cố Tự Bắc không thể từ chối yêu cầu của cô. Anh nghĩ rằng nếu cô thực sự muốn thì có lẽ cô có thể tự mình vượt qua nỗi sợ hãi.
“Được rồi, nếu trên đường cô thấy không thoải mái ở đâu thì nói với tôi, chúng ta sẽ quay về.”
Úc Tinh Ngữ lập tức gật đầu: “Được.”
Tết đến rồi, cô rất muốn dẫn bé ra ngoài dạo một chút.
Tuy rằng không khí Tết có thể không khiến cô thích lắm, nhưng chắc chắn bé con sẽ rất thích.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, mình cũng rất thích không khí náo nhiệt của ngày Tết, thích những mảng màu đỏ rực rỡ khắp nơi.
Ngày hôm sau, Cố Tự Bắc lái xe đưa hai mẹ con đi chơi.
Gần Tết rồi, bên ngoài thật sự rất náo nhiệt, khắp nơi đều được trang trí bằng màu đỏ, ngay cả trên những con đường lớn của thành phố cũng treo đầy đèn l*иg. Xe cộ qua lại tấp nập, một khung cảnh thật phồn hoa.
Trên màn hình lớn ngoài quảng trường trung tâm, hiện đang chiếu những lời chúc Tết của các ngôi sao và những nhân vật quan trọng. Họ cầm chữ Phúc, nụ cười rạng rỡ, trang phục màu đỏ tươi tắn.
Cô nhóc có vẻ rất thích nội dung trên màn hình lớn, ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào đó.
Hôm nay, cô nhóc mặc một chiếc áo khoác màu hồng, chiếc mũ trên đầu có hai tai thỏ, trông như chú thỏ ngọc trong cung trăng vậy.
Cố Ngự Bắc bế cô nhóc, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân dài, chiếc áo khoác này mặc trên người anh trông rất phong độ.