Chương 4

Lê Tuyền lắc đầu: “Cậu ấy không chỉ là em gái của anh, mà còn là bạn thân của em nữa.”

Lê Tuyền không cha không mẹ, khi còn nhỏ cô ấy rất tự ti, chính lòng tốt của Úc Tinh Ngữ đã giúp cô ấy trở nên tốt hơn.

Nhưng cô ấy không hiểu, tại sao khi những người xung quanh nhờ có cô mà trở nên tốt hơn, thì bản thân cô lại ngày càng trở nên tệ đi?

Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn lên thăm cậu ấy không?”

Trần Kinh Dược ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, con ngươi đen nhánh hiện lên một chút buồn bã, lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tình hình sức khỏe của em ấy không ổn định, anh không muốn kí©h thí©ɧ em ấy . Sau này nếu em ấy cần gì thì anh sẽ sắp xếp.”

Anh cười tự giễu: “Cũng không biết có phải vì anh đối xử quá tốt với Trần Dao, nên em ấy mới oán trách anh như vậy hay không.”

Lê Tuyền nhìn dáng vẻ khổ sở của Trần Kinh Dược, có chút đau lòng.

Trần Kinh Dược đối xử với em gái ruột Trần Dao chẳng hề tốt một chút nào, ngoại trừ lần đầu đi đón cô ta về nhà họ Trần, sau đó gần như coi cô ta là người xa lạ.

Thật ra bọn họ đều biết, Úc Tinh Ngữ không hề ghen tị, cô chỉ muốn phủi sạch mọi mối quan hệ, tất cả mọi thứ, bao gồm cả những người trong cuộc đời cô.

Bất kể làm gì, dường như cô luôn tách biệt với thế giới này, không có nhiều cảm xúc.

Tới nửa đêm mưa bắt đầu lớn, tiếng mưa rất ồn ào.

Cô bị tiếng mưa đánh thức, bèn đi ra hành lang ngắm mưa.

Dì hộ lý bừng tỉnh, vội vàng nhắc nhở: “Cô đừng đứng bên ngoài, lỡ như bị cảm lạnh thì sao.”

Cô không nghe lời, nhất quyết không vào trong.

Dì hộ lý không còn cách nào khác, đành lấy áo khoác lên cho cô.

Có lẽ cơn mưa đã làm dịu trái tim xốc nổi của cô, Úc Tinh Ngữ đứng trên hành lang nhìn ghế ngồi và thiết bị tập thể dục dưới lầu bị mưa tạt ướt, ngón tay cầm điện thoại khẽ run.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Kinh Dược, nhưng lại không có đủ nghị lực để một mình sinh đứa bé này, cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn gọi điện cho chồng cũ.

Úc Tinh Ngữ nghĩ đến việc tìm Cố Tự Bắc, nên lập tức gọi điện thoại cho anh.

Cố Tự Bắc là nam chính trong cuốn sách mà cô đọc, còn nữ chính là Trần Dao, cũng là cô gái đã hoán đổi cuộc đời với cô.

Hiện tại, cô giống như một con thuyền mất phương hướng trên biển, đứa bé là con của Cố Tự Bắc, anh có quyền được biết. Cho nên, Úc Tinh Ngữ cũng không quan tâm ai là nam chính, nữ chính nữa, lập tức gọi điện thoại cho anh.

Nhưng kết quả lại khiến cô rất thất vọng.

Anh không nghe máy.

Cô cầm chặt điện thoại, khẽ co mình lại vì cảm thấy bất lực, cả người như rơi vào trạng thái mơ hồ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Không thể tránh khỏi việc phải sinh đứa bé sao? Cô phải làm gì đây? Sinh con rồi tự mình nuôi sao?

Úc Tinh Ngữ tự hỏi, liệu cô có muốn trở thành một bà mẹ đơn thân không?

Cô không muốn. Cô không đủ can đảm và cũng không muốn tự mình gánh vác trách nhiệm nặng nề này.

Cô biết tâm trạng của mình rất tồi tệ, có lẽ sắp tới sẽ còn tồi tệ hơn, trong số những người cô quen, người duy nhất mà cô không ghét bỏ có lẽ chỉ có Cố Tự Bắc.

Bởi vì không có tình yêu nên không có gánh nặng tâm lý.

Vì vậy, sau một lúc do dự, cô quyết định nhắn tin cho anh, thông báo chuyện này, sau đó quay về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, dù bác sĩ khuyên cô nên ở lại vài ngày nhưng cô không muốn nằm viện nên đã quyết định xuất viện sớm. Sau khi rời bệnh viện, cô không muốn trở về ngôi nhà cũ của mình nữa.

Lê Tuyền biết nơi cô ở, Úc Tinh Ngữ không muốn làm phiền cô ấy nên cô về nhà thu dọn đồ đạc, tùy ý chọn một chỗ rồi lên tàu cao tốc rời đi.