Thật ra trong nhà có camera giám sát, bởi vì trước đây anh thỉnh thoảng cần đi mua đồ tạp hóa, anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì đó, Úc Tinh Ngữ quan tâm đến việc trong nhà có người, nhưng không từ chối giám sát.
Nhưng không có cái nào trong phòng anh cả.
Bây giờ Úc Tiểu Mễ muốn anh chăm sóc, có lẽ giả vờ sẽ tốt hơn.
Nhưng Úc Tinh Ngữ nói cô cũng có thể chăm sóc em bé.
Cuối cùng Úc Tinh Ngữ xuống ăn cớm trước, cô đi xuống rất cẩn thận, thấy dưới lầu không có người thì cô mới thở phào nhẹ nhõm và yên tâm ăn cơm.
Vội vàng ăn xong thì lập tức đi lên lầu, đi lên lầu mới phát hiện Cố Tự Bắc đã ôm em bé về phòng anh. Em bé đang chơi với quả bóng nhồi bông.
Nhìn thấy cô đi lên nhanh như vậy, Cố Tự Bắc ngồi bên giường cau mày hỏi: "Sao ăn nhanh vậy?"
Nhìn cô, Cố Tự Bắc chợt nhớ đến con mèo mà bà nội nuôi ở nhà khi anh còn nhỏ. Trước khi sinh em bé, là một thiên kim đại tiểu thư cao quý, luôn bước đi với thái độ kiêu ngạo, gặp người thì cùng không nhường đường mà phải để người ta cho mình đi.
Sau này sau khi sinh em bé xong thì đều ăn nhanh, còn có một lần bị nghẹn.
Lúc đó anh còn nhỏ, chưa hiểu gì nên đã hỏi bà nội tại sao nó không thể ăn từ từ. Bà nội nói với anh rằng đó là bản chất làm mẹ của mèo cái, khi có em bé thì trong mắt của nó đều là em bé.
Úc Tinh Ngữ thì sao? Cũng như vậy ư? Cố Tự Bắc xoa xoa lông mày, lại hỏi: "Cô ăn no chưa?"
Úc Tinh Ngữ vốn dĩ không ăn nhiều, nhưng vừa rồi cô cũng ăn rất nhanh, nghe được lời anh nói, cô gật đầu: “Ừ.”
Cố Tự Bắc không thể làm gì cô: "Lần sau tôi mang đồ ăn cho cô, sức khỏe của cô không được tốt, ăn không ngon thì không có đủ dinh dưỡng."
Nếu không có đủ dinh dưỡng, sức khỏe không tốt, một khi bị bệnh thì Cố Tự Bắc có thể sẽ phải chăm sóc hai người. Úc Tinh Ngữ nghĩ tới đây thì lập tức cảm thấy Cố Tự Bắc rất khổ sở.
Cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cô muốn cùng anh chăm sóc thật tốt em bé, để Úc Tiểu Mễ có thể vui vẻ lớn lên, hợp tác đồng ý: “Biết rồi.”
Sau đó Cố Tự Bắc xuống ăn trưa, cô ở lại trong phòng với em bé. Cô không thể ngủ được khi em bé đang chơi bóng.
Em bé không chơi thì ngủ, cô cũng không ngủ được nên mở to mắt nhìn em bé đáng yêu này.
Mũi, lông mày và khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé đều dễ thương.
Càng xem càng thấy vui, giống như xem không bao giờ chán.
Có vẻ như việc không thể quay lại cũng không còn là điều khó chịu nữa.
Cố Tự Bắc ăn xong, nhìn thoáng qua bọn họ một cái rồi đi ra ngoài, khi quay về thì hai mẹ con đã ngủ say, em bé được đắp trong tấm chăn nhỏ, hơi thở tràn ngập mùi sữa dịu nhẹ. cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, trông hấp dẫn như rau câu.
Úc Tinh Ngữ bên cạnh cũng được đắp một chiếc chăn màu vàng sáng, mặc dù mái tóc đen không còn đẹp như trước nhưng vẫn rất đẹp. Tay ta lộ ra bên ngoài, chỉ về phía bạn nhỏ, rõ ràng vừa mới đùa giỡn với bạn nhỏ rồi ngủ quên.
Anh bước tới và đắp chăn cho cô. Úc Tinh Ngữ lập tức tỉnh lại, cô cũng không ngủ lâu lắm, nhìn thấy anh thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Anh hết bận rồi à?"
Cố Tự Bắc cũng không có việc gì làm, nh chỉ là thu thập hết đồ đạc từ bệnh viện mang về.
Thật ra tâm lý của anh cũng giống như Úc Tinh Ngữ, cô lo lắng cho em bé, còn anh thì lo lắng cho cả hai, luôn đến xem và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện vẫn ổn.
Tóc cô dính vào má, Cố Tự Bắc ngồi ở mép giường, vén tóc ra khỏi mặt cô, nói: “Hai người cứ ngủ tiếp đi, tôi thấy cô không đắp chăn nên mới đắp cho cô."