Chương 21

Thực ra cô không thích Trần Dao lắm.

Úc Tinh Ngữ thực ra là một người rất giỏi ngụy trang, nếu không phải hôm đó Trần Dao tìm cô, có lẽ cô đã có thể giả vờ một chút để làm một cô con gái ngoan ở nhà họ Úc nhưng Trần Dao đã tìm cô và nói: “Úc Tinh Ngữ, sao số mệnh của cô lại tốt như vậy, ba mẹ nuôi thiên vị cô, Trần Kinh Dược cũng thiên vị cô, thế giới này lớn như vậy, tại sao lại không có chỗ cho tôi chứ?”

Sau đó, Úc Tinh Ngữ suy nghĩ về con đường mà cuối cùng mình phải đi, không cần thiết phải lãng phí tình cảm của người khác nên cô không muốn tiếp xúc với Trần Kinh Dược và nhà họ Úc nữa.

Úc Tinh Ngữ không hy vọng Cố Tự Bắc ở bên Trần Dao nhưng nghĩ lại, có vẻ như anh ở bên ai cũng như nhau. Dù sao sau này anh chắc chắn sẽ tái hôn và sinh một đứa con khác.

Đứa bé thật đáng thương.

Hình như đứa bé tên là Úc Tiểu Mễ, Úc Tinh Ngữ đã loáng thoáng nghe thấy các y tá nói vậy. Các y tá còn khen em bé đẹp, trắng trẻo và ngoan ngoãn nhưng Úc Tinh Ngữ đều chỉ gật đầu cho có lệ.

Lúc Úc Tinh Ngữ đến thăm đứa bé, bé đã thức dậy rồi, mặc một bộ quần áo nhỏ màu hồng nhạt, tóc hơi vàng, đôi mắt đen láy long lanh như quả cầu thủy tinh.

Úc Tinh Ngữ không biết bé có nhận ra cô hay không, dù sao thì cô cũng cố gắng rất nhiều để nhìn đứa bé. Đôi bàn tay nhỏ xíu của bé vung vẩy lung tung, một bàn tay còn bị kẹt trong ống tay áo, bé cố gắng rút ra nhưng không được.

Úc Tiểu Mễ là một em bé rất xinh đẹp nhưng mẹ của bé lại không cần bé. Thật đáng thương!

Úc Tinh Ngữ cảm thấy bàn tay bé mềm mại, trắng trẻo và nhỏ xíu. Do dự một lúc, cô vẫn đặt ngón tay vào lòng bàn tay của bé.

Đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm loạn lập tức bắt lấy tay cô, tuy không chặt lắm nhưng vẫn nhẹ nhàng giữ lấy. Cảm giác mềm mại, trên người bé còn thoang thoảng mùi sữa.

Úc Tinh Ngữ cảm thấy có điều gì đó mềm mại lướt qua trái tim cô. Cô hơi sợ hãi, vội vàng rút tay lại. Đúng lúc đó, em bé vung chân loạn xạ và cười với cô.

Đôi môi nhỏ màu hồng nhạt nở nụ cười khiến Úc Tinh Ngữ nhớ đến cảm giác ấm áp của mùa xuân.

Cảm xúc của cô không còn chịu đựng nổi nữa. Cô cảm thấy mình thật tệ, thật tệ! Sao cô lại có thể nghĩ đến việc rời xa em bé chứ!

Nhưng cô ấy còn chưa lo nổi cho bản thân mình, làm sao có thể chăm sóc một đứa bé? Thôi thì cứ để bé ở lại với Cố Tự Bắc!

Úc Tinh Ngữ đặt tay lên thành giường, nước mắt trào ra, đôi chân không còn sức lực buông xuống. Dường như cảm nhận được mẹ đang buồn, em bé cũng khóc òa lên.

Úc Tinh Ngữ hoảng loạn, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tự Bắc đang đứng ở cạnh cửa, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào họ, con ngươi sâu không thấy đáy.

Cô vội vàng đứng dậy.

Cố Tự Bắc bước tới ôm lấy em bé và dỗ dành, hỏi: “Cô định ra ngoài à?”

Úc Tinh Ngữ lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì.

“Không.”

Em bé sau khi được ba dỗ dành một lúc thì nín khóc. Người đàn ông này bây giờ chăm con còn thành thạo hơn nhiều bà mẹ. Ở anh, chuyện ba không biết chăm con là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Cố Tự Bắc nói: “Hôm nay thời tiết khá đẹp, cô có thể xuống dưới đi dạo. Nếu không dám đi một mình, tôi có thể bế con đi cùng cô.”

Úc Tinh Ngữ cảm thấy mình sau khi khóc trông rất xấu, không muốn xuống dưới nhưng ánh mắt của Cố Tự Bắc vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấu mọi thứ. Cô có chút sợ khi ở riêng với anh, cuối cùng đồng ý: “Được, tôi đi rửa mặt.”

Cô dùng khăn ướt lau mắt một lúc rồi đi theo anh xuống dưới.

Úc Tiểu Mễ vừa tròn tháng chưa được mấy ngày, lần đầu tiên ra ngoài, được ba bọc kín mít, em bé rất tò mò về mọi thứ xung quanh, đôi mắt to tròn sáng long lanh.