Chương 20

Tên đứa bé, Cố Tự Bắc không hỏi ý kiến cô nữa mà tự quyết định luôn, tên là Úc Tiểu Mễ, bởi vì bạn nhỏ có làn da trắng nõn, giống như hạt gạo vậy. Đương nhiên, cái tên này quả thật được đặt một cách rất tùy ý.

Cố Tự Bắc nghĩ rằng nếu sau này lớn lên, bé con không thích thì có thể đổi một cái tên hay hơn, bây giờ tâm trạng anh rối bời, cũng không biết nên đặt tên gì cho hay.

Giấy khai sinh đã làm xong, Úc Tinh Ngữ không quan tâm đến chuyện đứa bé tên là gì, ngày nào cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, nhàm chán thì lướt điện thoại, khi Cố Tự Bắc nói chuyện với cô, cô có thể trả lời vài câu, còn không nói chuyện thì cô lại cúi đầu chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Trước khi xuất viện, Cố Tự Bắc hỏi cô: “Cô định đến trung tâm chăm sóc sau sinh hay tôi ở nhà chăm sóc cô?”

Về phương diện chăm sóc con cái, Cố Tự Bắc đã học được từ y tá cách tắm rửa cho bé và ứng phó với các tình huống khác nhau. Nếu ở nhà có chuyện gì thì lúc nào cũng sẽ có người sẵn sàng hỗ trợ, chỉ có điều người đó sống trong biệt thự bên cạnh.

Nhưng Úc Tinh Ngữ lại nói: “Vậy đến trung tâm chăm sóc sau sinh đi.”

Trung tâm chăm sóc sau sinh có quang cảnh rất đẹp, một biệt thự có vườn hoa, dịch vụ chuyên nghiệp và tỉ mỉ. Buổi tối, toàn bộ các đứa bé đều được giao cho nhân viên ở đó chăm sóc, thức ăn cũng là những bữa ăn dinh dưỡng. Còn có cả chuyên viên kích sữa nhưng dù cố gắng thế nào thì vẫn không kích được sữa. Tối nào Cố Tự Bắc cũng ở lại đây chăm sóc cô.

Thoạt nhìn có vẻ rất tốt nhưng Úc Tinh Ngữ lại ngủ không ngon giấc, đêm nào cũng trằn trọc, tóc cũng rụng rất nhiều.

Từ khi Cố Tự Bắc bắt đầu chăm sóc cô, cô cũng từ từ béo lên, trước khi sinh, cánh tay đầy đặn nhưng trong nửa tháng ở trung tâm chăm sóc sau sinh, cô lại gầy rất nhanh.

Cố Tự Bắc biết cô không thích nơi này, đã hỏi cô có muốn về hay không nhưng Úc Tinh Ngữ từ chối.

Cố Tự Bắc trầm mặt nhìn cô nhưng không nói gì.

Úc Tinh Ngữ cảm nhận được dường như Cố Tự Bắc đã nhận ra ý định của cô nhưng cô không bận tâm. Cô muốn rời đi, anh cũng không thể ngăn cản được.

Ngày quyết định ra đi là vào một buổi chiều tối, khi trời tháng Sáu đã bắt đầu có chút nóng nực. Buổi chiều hôm đó thời tiết cũng không tệ, thậm chí còn khá mát mẻ. Trong vườn hoa dưới lầu, nơi này là trung tâm chăm sóc cao cấp dành cho phụ nữ sau sinh, phục vụ tốt, rất nhiều gia đình có điều kiện đã ở đây chăm con cả mấy tháng liền. Hai người mẹ trẻ đẩy xe đẩy trẻ em, nói cười rôm rả. Trong vườn hoa bên cạnh, những khóm hoa hồng đang nở rộ, còn có lá phong xinh đẹp, chưa đến mùa thu mà đã bị ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng.

Bầu trời hoàng hôn rất đẹp, khung cảnh cũng rất đẹp.

Cố Tự Bắc có việc gì đó, không biết đã đi đâu.

Trước khi hoàn toàn hạ quyết tâm quyết định rời đi, Úc Tinh Ngữ đã thay một bộ váy dài màu xanh nhạt không biết Cố Tự Bắc đã mua cho cô từ lúc nào. Bộ váy hơi rộng, bên hông có dây buộc, cô tùy tiện thắt thành hình nơ bướm, cầm giấy chứng nhận mình mang từ bệnh viện về bỏ vào trong túi xách rồi định rời đi.

Em bé đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô định nhìn em bé một cái rồi rời đi. Cô đã mua vé tàu đi đến một thành phố xa lạ, rất xa rất xa, đến lúc đó, có lẽ sẽ không ai tìm được cô.

Cô sẽ không nghĩ quẩn, dù sao đi chết cũng cần phải có dũng khí. Cô muốn tự tìm một nơi để bản thân từ từ lụi tàn. Còn về đứa bé, cứ để lại cho Cố Tự Bắc, anh chắc chắn sẽ là một người ba tốt.

Chỉ là không biết liệu anh sẽ có một cái kết giống như trong truyện, đến bên cạnh Trần Dao hay không.