Nhưng thực tế, Trần Kinh Dược chỉ béo trước khi vào tiểu học thôi, sau này thì đã gầy đi. Không những thế, hồi cô bốn, năm tuổi anh ấy còn thích bế cô đi khắp nơi.
Dù Úc Tinh Ngữ có lạnh nhạt với anh ấy thế nào, anh ấy và bạn bè vẫn khen cô là: “Em gái thật đáng yêu.”
Sau khi học xong cấp 2, cha mẹ Trần vẫn giống trong nguyên tác, không cho cô đi học. Chính Trần Kinh Dược đã phản đối gay gắt, còn nói nếu em gái không học thì anh ấy cũng không học, cuối cùng Úc Tinh Ngữ đã được vào đại học.
Điều này khác hẳn với nguyên tác.
Khi đó cô chỉ nghĩ làm sao để hoàn thành cốt truyện nhanh nhất, tập trung hầu hết sự chú ý vào nội dung tiểu thuyết, coi những người xung quanh như không khí.
Cô nghe theo sự lừa gạt của hệ thống, cho rằng đi lệch hướng một chút cũng không sao, cốt truyện chính đúng là được.
Sau khi trở về nhà họ Úc, mọi thứ dường như trở nên bình thường. Cô thuận lợi kết hôn với Cố Tự Bắc, khi đến thời điểm đó, cô đề nghị ly hôn. Cố Tự Bắc không dây dưa, chỉ hỏi: “Em chắc chứ?”
Cô nói chắc chắn, nên bọn họ làm thủ tục rất suôn sẻ.
Cố Tự Bắc rất rộng rãi với cô, chia cho cô một nửa số tiền kiếm được trong một năm họ kết hôn. Nhưng cô chỉ muốn về nhà, những tài sản đó không có giá trị đối với cô, thậm chí cô đã quyên góp một phần cho vài trại trẻ mồ côi. Vì Lê Tuyền cũng là từ trại trẻ mồ côi ra.
Khi cô mới quen Lê Tuyền, cô rất lạnh lùng. Sau này không biết vì sao, Lê Tuyền bắt đầu quấn lấy cô. Thậm chí sau khi cô rời nhà họ Trần, mối quan hệ giữa cô và Lê Tuyền vẫn rất tốt. Dù cô đã thay đổi rất nhiều sau khi được nhà họ Úc nhận lại, không muốn qua lại với Trần Kinh Dược nữa.
Thậm chí mấy hôm trước, Lê Tuyền còn nói đợi vài hôm nữa sẽ đi chơi với cô. Úc Tinh Ngữ đã đồng ý.
Cô cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân sẽ thật sự có chuyện, thì hủy một cuộc hẹn nhỏ cũng không là gì. Thực ra cô đã cố tình lạnh nhạt với Lê Tuyền, nhưng dường như người phụ nữ này không nhận ra sự lạnh nhạt của cô, luôn đối xử với cô rất nhiệt tình.
Có lẽ vì cô rất yêu thương trẻ mồ côi, nên ông trời mới ban cho cô một đứa bé.
Cô đã hỏi bác sĩ, hơn năm tháng rồi, trừ khi đứa bé có vấn đề phải đi xin chứng nhận ở cơ quan liên quan, nếu không bệnh viện sẽ không phá đứa bé lớn tháng như vậy.
Mà thực ra, con của cô rất khỏe mạnh.
Thời gian này Úc Tinh Ngữ không chăm sóc tốt cho bản thân, ăn uống cũng ít nhưng đứa bé vẫn rất kiên cường.
“Này, cậu để ý đến tớ một chút đi!”
Bộ dáng Úc Tinh Ngữ mở mắt nhìn trần nhà không nói gì khiến tim Lê Tuyền nhảy lên một cái, cô ấy nói:
“Cậu làm tớ sợ chết mất, gọi điện cậu không bắt máy. Hỏi dì hàng xóm, bà ấy nói mấy ngày nay cậu không ra ngoài. Tớ gõ cửa cậu cũng không mở, tớ đành phải nhờ người đến phá khóa. Bác sĩ nói cậu may mắn, nếu đến muộn chút nữa thì hậu quả không thể lường được.”
“Tiểu Ngữ, đứa bé rất kiên cường, cậu có thể chăm sóc bản thân tốt một chút không?”
Lê Tuyền hơi bất lực với cô.
Úc Tinh Ngữ vốn không phải là người nhiệt tình, sau khi trở về nhà họ Úc, trạng thái càng không ổn.
Lê Tuyền cảm thấy có lúc cô rất vui vẻ nhưng có lúc lại rất lạnh lùng u sầu. Mà bây giờ, cả người cô tràn ngập cảm giác chết chóc. Chán nản tiều tụy như thể không tìm thấy mục tiêu sống.
Lê Tuyền hy vọng cô có thể vì đứa bé mà phấn chấn lại.
Úc Tinh Ngữ nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn trần nhà, ngơ ngẩn nhìn tường trắng. Khi Lê Tuyền do dự có nên gọi điện cho Trần Kinh Dược không thì Úc Tinh Ngữ lên tiếng, cổ họng hơi nghẹn, giọng nói cũng khàn khàn:
“Cảm ơn cậu, Lê Tuyền.”