Úc Tinh Ngữ phản ứng quá dữ dội, thậm chí khi Cố Tự Bắc đặt xuống giường, cô quay lưng lại với anh, lạnh lùng nói: “Nếu anh muốn tái hôn với tôi thì anh nên rời đi đi, tôi sẽ không tái hôn với anh đâu. Đến lúc đó, tôi sẽ giao đứa trẻ cho anh.”
Cô thật sự đang nghĩ đến việc từ bỏ đứa trẻ?
Sắc mặt Cố Tự Bắc trở nên lạnh lẽo nhưng cuối cùng, anh không nói gì.
Cô tự làm khổ mình như vậy, rõ ràng không muốn giữ lại đứa trẻ. Nếu vậy, tại sao đến giờ mới nói cho anh biết? Làm sao lại phát hiện muộn như vậy? Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Trong đầu Cố Tự Bắc hiện lên hình ảnh nhà sư mà anh nhìn thấy bên ngoài bệnh viện hôm đó, ban đầu, anh nghĩ đó là do Úc Tinh Ngữ xuất hiện ảo giác nhưng sau khi thấy hai con mèo, anh cảm thấy đó có thể chính là nhà sư mà Úc Tinh Ngữ đã nhắc đến.
Anh luôn tin vào khoa học, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này khiến anh khó mà chấp nhận.
Có lẽ trên người Úc Tinh Ngữ còn có điều gì đó mà anh chưa biết.
Cố Tự Bắc nói: “Nếu tôi đi, cô có thể tự chăm sóc bản thân không? Hoặc là cô muốn có người chăm sóc không?”
Úc Tinh Ngữ im lặng.
Sự im lặng này trong mắt anh, đó chính là từ chối.
Anh hỏi cô: “Cô ở một mình như thế này rất dễ xảy ra chuyện. Cô nghĩ cô có thể tự vượt qua đến ngày giao đứa trẻ cho tôi sao?”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy cách người đàn ông này bình tĩnh nói chuyện với cô thật đáng ghét, nếu không vì đứa trẻ trong bụng, cô thật sự muốn đá anh ra khỏi phòng. Sao anh có thể lắm lời như vậy?
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, nằm xuống và kéo chăn trùm kín đầu, bướng bỉnh nói: “Tôi muốn ngủ.”
Nhắc nhở anh rằng anh có thể ra ngoài.
Cố Tự Bắc nhìn tấm lưng lạnh lùng của cô, hỏi: “Cô không uống nước sao?”
“Chút nữa tôi sẽ uống.”
Cố Tự Bắc đặt cốc nước lên đầu giường, ngồi bên cạnh một lúc, giọng anh có chút bất lực: “Tôi nhắc đến chuyện này chỉ để cô biết ý định của tôi, cô không muốn tái hôn, tôi cũng không ép.”
Cô không đáp lại.
Cố Tự Bắc rời khỏi phòng, đóng cửa lại, đèn vẫn sáng.
Úc Tinh Ngữ ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống cốc nước, liếʍ đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng không uống mà quay lại giường ngủ.
Bởi vì từng bị lừa dối, cô không tin vào lời của nhà sư. Việc kết hôn với Cố Tự Bắc vốn dĩ chỉ là để đi theo cốt truyện, bản thân Úc Tinh Ngữ không có ý chí sống mãnh liệt. Sau khi sinh con, cô dự định sẽ tìm một nơi yên tĩnh, không có người để sống, việc tái hôn là điều không thể.
Cố Tự Bắc ở lại chăm sóc cô thực sự là một gánh nặng cho anh.
Vì vậy, vài ngày sau đó, Úc Tinh Ngữ thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ với Cố Tự Bắc. Cô không muốn tiếp xúc, không muốn ăn uống tử tế, cũng không muốn nói chuyện với anh.
Trước đây khi anh nói, cô còn trả lời vài câu nhưng bây giờ Úc Tinh Ngữ bắt đầu coi anh như người vô hình.
Hiện tại chỉ có anh chăm sóc cho cô, để chăm sóc thật tốt cho cô, anh không chỉ lên mạng học cách chăm sóc phụ nữ mang thai mà còn hỏi thêm các chuyên gia có kinh nghiệm, chỉ sợ cô gặp phải rắc rối, cô kén ăn, nhiều món trước đây cô thích bây giờ lại không ăn nữa. Cố Tự Bắc phải cố gắng tìm cách điều chỉnh chế độ ăn uống cho cô nhưng cô lại không hề cảm kích dù chỉ một chút.
Mấy ngày nay, cô ăn ngày càng ít.
Hơn nữa, vào giai đoạn cuối thai kỳ, sẽ xuất hiện các vết rạn da, dù hiện tại cô chưa có dấu hiệu rõ ràng nhưng Cố Tự Bắc vẫn nhắc cô thoa dầu và kem dưỡng sớm, anh muốn giúp cô bôi nhưng cô không cho, kết quả là sau vài ngày, anh phát hiện hai chai đó vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Anh đã nhắc cô kỹ rằng nên bôi mỗi tối nhưng cô lại không quan tâm.
Đặt cốc nước ấm lên đầu giường, anh cầm chai dầu và kem dưỡng, tiến đến gần cô, ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu thoa cho cô.