Chỉ sau hai ngày, họ đã chuyển đi.
Đó là một căn biệt thự nhỏ trong một khu dân cư, có cả một khu vườn.
Tối đầu tiên khi vừa đến nơi, đối tác của anh, Lục Cẩm đã gọi điện đến, giọng điệu có chút bất mãn: “Đại ca à, anh đang làm cái gì vậy hả? Đùng đùng bỏ đi nhiều ngày như vậy, anh có phải áp lực lớn quá không muốn làm nữa rồi? Giờ mấy ông chủ của mấy công ty đều đến tìm tôi, bảo tôi giao anh ra đây!”
Cố Tự Bắc biết anh ấy nói quá, khẽ cười, tay chống lên lan can, nhìn đèn ở ban công phòng bên đã tắt, nói: “Có thể, chắc có lẽ là tôi sẽ không thể rời đi trong vài tháng tới. Những dự án trong tay tôi đã bàn bạc xong, trong mấy tháng tới tôi sẽ không nhận thêm dự án ở nước ngoài, phần còn lại các cậu tự xử lý đi.”
Lục Cẩm hét lên một cách phóng đại: “Đại ca à, anh định nghỉ hưu hay định như lão Lục nhà họ Trịnh, đi tu làm hòa thượng luôn?”
Cố Tự Bắc khẽ nói: “Chuyện ở đây tôi không thể rời đi được.”
“Có chuyện lớn gì vậy?”
Cố Tự Bắc không trả lời, chỉ nói: “Công ty không phải là thiếu tôi thì sẽ không vận hành được, các cậu cứ làm tốt vào. Thực sự có việc cần tôi giải quyết thì tôi sẽ xử lý.”
Lục Cẩm là tên nhiều chuyện, với tình trạng cảm xúc bất ổn của Úc Tinh Ngữ, nếu bên nhà họ Cố có người đến khiến cô xảy ra chuyện gì thì người đau đầu vẫn là anh.
Cố Tự Bắc không muốn mạo hiểm như vậy.
Sau khi gọi cho Lục Cẩm, Cố Tự Bắc đứng trên ban công, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Khu chung cư này có vị trí rất tốt, bên ngoài khu chung cư có trường mẫu giáo, tiểu học, bệnh viện và các cơ sở vật chất đều đầy đủ. Ở đây, Úc Tinh Ngữ có thể dưỡng thai, mọi thứ đều thuận tiện.
Nếu có ai đó chăm sóc cô thường xuyên thì càng tốt.
Đáng tiếc, người phụ nữ này lại không muốn.
Hiện tại, cô trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ cần có người lạ ở gần là cô lập tức căng thẳng. Thậm chí, đôi khi cô nghe thấy tiếng động trong nhà, cả người cô cũng sẽ căng thẳng nhưng khi quay lại nhìn thấy anh, cô mới dần thả lỏng cơ thể.
Dù cảm thấy bất lực trước tình trạng của cô nhưng Cố Tự Bắc vẫn thấy may mắn vì ít nhất cô còn muốn anh ở lại bên cạnh.
Tuy nhiên, có nhiều việc trước mắt khiến anh phiền lòng.
Cố Tự Bắc muốn hút một điếu thuốc nhưng nghĩ đến việc cô có thể không chịu nổi, anh đành từ bỏ ý định.
Anh đi ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách, thấy cô đã rời khỏi phòng ngủ.
Cô vừa nằm xuống chưa được nửa tiếng, sao lại tỉnh dậy nhanh vậy?
Cố Tự Bắc tiến lại gần hỏi: “Sao thế?”
Úc Tinh Ngữ không ngờ anh vẫn chưa ngủ. Cô chỉ muốn ra ngoài uống chút nước, không ngờ lại gặp anh. Cô nhíu mày đáp: “Tôi ra ngoài uống nước.”
Cố Tự Bắc: “...”
“Tôi đã nói là đặt cốc nước ở đầu giường cô rồi mà?”
“Tôi muốn uống nước lạnh.”
Cố Tự Bắc cảm thấy mình bị cô bắt bẻ, nói: “Để tôi đi rót, cô đừng xuống lầu.”
“Ừ.”
Sau đó cô thật sự không xuống lầu nữa.
Anh xuống lầu rót nước cho cô. Dù biết rằng thời tiết này uống nước ấm sẽ tốt hơn nhưng cô lại khăng khăng đòi nước lạnh, anh cũng đành chịu.
Rót nước từ máy lọc, anh cầm cốc lên lầu, vào phòng cô thì thấy cô đã dựa vào ghế ngủ, cơ thể hơi nghiêng, dù đang ngủ nhưng gương mặt vẫn nhíu mày lại, trông có vẻ không vui.
Cố Tự Bắc đi đến, định bế cô lên nhưng khi cánh tay anh vừa chạm vào vai cô, cô đã giật mình tỉnh giấc.
Anh bế cô lên, đặt cô trở lại giường, thấy cô vẫn còn tỉnh, anh thương lượng với cô, nói: “Vài ngày nữa chúng ta ra ngoài đăng ký lại giấy kết hôn nhé?”
Giọng anh đầy sự thăm dò.
Lúc này, Úc Tinh Ngữ phản ứng ngay lập tức, từ chối thẳng thừng: “Không muốn.”
Cô chống tay lên ngực anh, cố đẩy anh ra. Cố Tự Bắc đã đoán trước được phản ứng của cô nhưng anh vẫn muốn bày tỏ rõ quan điểm của mình. Mặc dù đứa con đến bất ngờ khiến anh cũng cảm thấy lo lắng.