“Người xuất gia không bao giờ nói dối.”
“Cô gái, phải sống thật tốt và ăn uống đầy đủ.”
Một giọng nói vang lên, nước mắt của Úc Tinh Ngữ dừng lại trong hốc mắt. Cô nhìn lại phía trước nhưng sư thầy đã biến mất.
Cố Tự Bắc bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý cho cô hay không vì tình trạng của cô dường như ngày càng nghiêm trọng.
Người phụ nữ trong lòng anh khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi.
Cố Tự Bắc vòng tay qua eo cô, nhìn sắc mặt cô đã khá hơn nhiều so với mấy ngày trước, anh nói: “Vừa rồi Trần Kinh Dược có gọi điện đến.”
Úc Tinh Ngữ không nói gì, nước mắt vẫn rơi, tay vô thức ôm lấy eo anh, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của Cố Tự Bắc.
Trong điện thoại, Trần Kinh Dược hỏi anh có biết chuyện Úc Tinh Ngữ mang thai không. Khi anh nói cô đang ở chỗ anh, người ở đầu dây bên kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tự Bắc chưa từng tiếp xúc với Trần Kinh Dược nhưng anh biết cô có một người anh không cùng huyết thống như vậy.
Nghe nói cô đang ở đây, Trần Kinh Dược mới thở phào, đồng thời nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, nếu có bất kỳ điều gì cần thì cứ nói.
Cố Tự Bắc không thiếu tiền, đương nhiên cũng không cần nhờ giúp đỡ nhưng anh vẫn đồng ý.
Sau khi khóc xong, tâm trạng của Úc Tinh Ngữ vẫn không tốt, ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt ở khóe mắt vừa được Cố Tự Bắc lau đi giờ lại tuôn trào.
Tâm trạng của anh cũng bị xáo trộn. Hôm nay kết quả kiểm tra thai sản đã có, đứa trẻ rất khỏe mạnh, bác sĩ kê thêm một số sản phẩm dinh dưỡng.
Vì Úc Tinh Ngữ quá gầy, anh còn bị bác sĩ mắng cho một trận, nói rằng anh chăm sóc vợ quá tệ.
Cố Tự Bắc chỉ biết ngoan ngoãn nghe mắng.
Anh cảm thấy tình trạng của cô ngày càng nghiêm trọng.
Khi xe đang chạy, đầu óc anh rối tung lên. Mấy ngày qua nhìn cô chịu ăn uống, anh nghĩ tình trạng của cô ấy đã khá hơn nhưng hóa ra, tình trạng của Úc Tinh Ngữ lại ngày càng tồi tệ.
Cô như vậy thật sự không phù hợp để sinh con.
Nhưng giờ đây bào thai đã lớn.
Phải làm thế nào để cô chịu đi gặp bác sĩ tâm lý đây?
Khi đèn đỏ, Cố Tự Bắc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ thấy trong công viên đối diện có một sư thầy mặc áo dài xanh biển, bên chân ông là hai con mèo vừa đánh nhau ở bệnh viện.
Anh hơi ngạc nhiên.
Nhìn lại phía sau, Úc Tinh Ngữ không biết từ lúc nào đã thϊếp đi, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt, hàng mi dài đen nhánh rủ xuống nhẹ nhàng, khuôn mặt gầy gò trông thật yếu ớt nhưng thật sự đã khá hơn nhiều so với mấy ngày trước.
Về đến nhà, cô lại ngủ thêm một giấc, tinh thần dường như khá hơn. Vì cạnh nhà có trường tiểu học, sáng sớm rất ồn ào, Cố Tự Bắc không chịu nổi bầu không khí ở đây, sáng hôm sau khi Úc Tinh Ngữ đang ăn sáng, anh bàn với cô về chuyện này.
Anh đưa ra hai lý do.
“Nơi này quá ồn, nếu cô thích, lúc nào đó có thể tìm một khu dân cư gần trường học hơn.”
“Thiết bị y tế ở đây không đầy đủ, sợ có chuyện gì xảy ra, tôi không lo được.”
Úc Tinh Ngữ lặng lẽ bổ sung lý do thứ ba: Ở đây anh không thể làm việc được.
Nhưng nơi này vốn dĩ là cô chọn ngẫu nhiên, đổi nơi khác thì cô cũng không có ý kiến, yêu cầu của cô chỉ có một.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi không muốn về thành phố C, anh đừng nói cho ai biết tôi ở đâu. Còn nữa, tôi ở nhà cũng không cần ai chăm sóc, nếu có việc thì anh cứ đi làm đi.”
Cố Tự Bắc không muốn bàn về chuyện này với cô.
Anh mở bản đồ, chọn vài thành phố có kinh tế phát triển tốt, để cô chọn: “Cô muốn dọn đến đâu?”
Kiếp trước Úc Tinh Ngữ sống ở một thành phố ven biển, vì vậy khi Cố Tự Bắc để cô chọn, cô đã chọn một thành phố gần biển.