Ngày Tận Thế: Đại Dịch Zombie


Chuơng 7: Ngày thứ hai chạy trốn.
Tuần ngồi suy nghĩ miên man trong khi các bạn mình đã say giấc một cách vô tư,những suy nghĩ về ngày mai làm Tuấn không sao ngủ được,ôi!Thật đau đầu!Không biết ngày mai sẽ ra sao đây,một ngày bình yên hay một ngày chạy trốn khỏi zombie,ngoài kia một bầu trời đêm thật đẹp trái ngược với điều đó là ở phía dưới những con zombie đi ko mệt mỏi để kiếm những con mồi sống bởi vì chúng không bao giờ ăn thị đồng loại mình.''Ak!Còn ba mẹ mình h ra sao rồi!''-Tuấn sực nhớ về ba mẹ mình những người nghiêm khắc nhưng rất mực thuơng yêu mình,nhớ hồi nhỏ ba mẹ luôn làm đủ mọi trò để làm con mình cười nhưng khi lớn lên nhưng khi lớn lên ba mẹ vẫn làm trò và Tuấn cảm thấy như thế thật là xấu hổ ,Tuấn nói với bố là:Con đã lớn nên bố mẹ đừng làm như thế nữa.

-Con ak!Dù con có làm j,con 40 hay 50 tuổi thì trong mắt ba mẹ con vẫn còn con nit lắm,con cần người để an ủi khi con vấp ngã,cần người chia sẽ khi con thất bại trong cuộc sống,con vẫn là con trai của ba mẹ!-Bố Tuấn ân cần nói.

Khi nghĩ về những điều bố nói với mình,Tuấn chảy nước mắt và gần như bật khóc nếu không có một tiếng nói sau lưng.

-Sao Tuấn chưa ngủ!-Hà dịu dàng nói.

Tuấn lau vội nước mắt và không muốn cho Hà thấy,dù gì trong mắt Hà Tuấn là người mạnh mẽ và không dễ mau nước mắt.

-Uhm!Mình thức canh vì ai cũng ngủ lỡ một con zombie chui vào thì chỉ có chết.-Tuấn như tìm được lý do cho sự ngồi một mình giữa đêm khuya với những suy nghĩ.

-Mình ngồi cạnh được không!-Hà mỉm cười đan chân vào nhau.

-Uhm!Nếu Hà không sợ lạnh thì ngồi xuống đây!-Tuấn mỉm cười nói.

Vâng!Giữa khung cảnh nên thơ mà 2 đứa ngồi im không nói j trong vòng 10 phút thì bá cmn đạo.Cuối cùng Tuấn cũng mở lời trước

-Ba mẹ Hà ra sao rồi! -Tuấn lúng túng nói( What ! thằng này não ak).

Từ khóe mắt Hà những giọt nước mắt tuôn ra,Tuấn lúc này mới sực nhớ là mình đã lỡ lời:Chính Tuấn đã biết ba mẹ Hà đã chết mà tại sao lại còn hỏi thế.

-Cho Tuấn xin lỗi!Hà cứ khóc thoải mái đi,để trong lòng thì sẽ rất khó chịu.-Tuấn ôm Hà vào lòng như một lời xin lỗi và chia sẽ cho những cảm xúc đau khổ mà Hà đã chịu.Không lâu sau Hà chỳm vào giấc ngủ,tựa vào vai Tuấn một cách bình thản như tin tưởng Tuấn.Và Tuấn không muốn đánh thức Hà,nhẹ nhàng hôn lên trán Hà.

-Tuấn sẽ bảo vệ Hà cho đến hơi thở cuối cùng!-Tuấn tự nói với mình vì biết Hà chỉ còn một mình trên thế giới đầy zombie.

6h 4/3/2012.Ngày thứ 2 sau đại thảm họa

-Ok!H tao sẽ phân chia súng theo từng người!-Luân sắp 3 khẩu súng trước mặt.

-Tao sài đao là được rồi,nếu trên đường đi nếu có kiếm thì tao sẽ lấy!-Tuấn nói thế vì biết mình đã học qua một lớp kiếm đạo,cũng khá và muốn gϊếŧ zombie một cách im lặng trong một vài tình huống thì Tuấn sẽ lãnh trách nhiệm đó.

-Uhm!Vậy tao chia ra như sau:Mắt tao nhìn xa rất tốt và cũng có lần bắn thử súng nhắm ở chỗ chú tao nên tao nhận cây Kight SD,thằng Học khỏe hơn Hùng vậy lấy khẩu Shotgun Ithaca khẩu này độ giựt cao nhưng tao không biết là bao nhiêu nên đưa cho Học là hay nhất,mày nhớ là khi đến gần khoảng 2m là bắn,độ chính xác mới cao!-Luân dặn bạn mình và cầm cây Shotgun đưa cho Học ,đưa cây M1A1 cho Hùng,còn mình thì lấy Kight SD.-Tao đã nạp đạn đầy đủ,còn đây là đạn dự trữ mỗi thằng một hộp!

-Ok!Với khẩu này thì tao sẽ dễ dàng gϊếŧ zom!-Học hí hửng nói.

-Còn Hà,Vy,Nhi thì mang những vật dụng cần thiết như:Thuốc cầm máu,bông băng.Đơn giản thế thôi còn vụ luơng thực thì đến Siêu thị là có hết!-Tuấn quay lại dặn để mọi người được rõ.

-Như nhớ đi sát anh và mấy chị nhé!Có j thì cứ kêu lên!-Luân dặn cô bé một cách kỹ càng.

-Dạ!Em nhớ rồi!-Như nhoẻn miệng cười.

-Uhm!-Luân như yên tâm một phần.

-Chúng ta xuất phát nào.!-Hùng đẩy cửa bước ra.

Vừa mới đẩy cửa bước ra là một toán zombie nhảy bổ vào.

-Để xem súng ngon hay móng vuốt và răng tụi mày ngon hơn!-Luân để khẩu súng lên nhắm và lạnh lùng bóp có.

''Đùng''-Một phát đạn bắn nhưng sượt qua đầu con zombie,Luân không ngờ rằng khẩu súng giật mạnh như vậy.

-Lần này không trúng nữa ak!-Luân ngắm lại một cách kỹ càng và.......

''Đùng''-Viên đạn đã trúng đích và con zombie ngã xuống.

Lúc này hàng loạt con zombie bổ nhào đến.Và chờ bọn zombie đến thật gần như lời nói của Luân,5m rồi 4m rồi 3m ''và đã đến lúc khai hỏa.Cả Học và Hùng cùng lúc khai hỏa.

Những phát súng được bắn ra và những con zombie ngã xuống như rạ,mặc dù làm quen với súng nhanh nhưng cũng có zombie không trúng đạn và xáp lại gần chuẩn bị đưa hàm răng ghê rợn ra.Nhưng không lo,chẵng lẽ Tuấn lại đứng nhìn:Từng nhát chém ngọt như mía phang vào đầu từng con zombie một cách thuần phục.Nếu nhìn cảnh này chắc ai không quen Tuấn thì kêu rằng giống một tay giang hồ chuyên đâm thuê chém mướn,nhưng thực chất đó chình là quá trình học kiếm đạo của Tuấn h mới được thực hành.

Sau khi tiêu diệt gọn đám zombie trước mặt.

-Không ngờ súng lại giật như vậy!-Học thốt lên.-Nhưng dù sao tao cũng đã nắm vững những j mà nó thực hiện.!-Học tự tin nói,dù gì thì nhòm Tuấn cũng phản ứng và thích nghi nhanh từ đó đến giờ,những lần đi rừng cùng người bác,những lần học huấn luyện quân đội đã trải qua.

-Uhm!Không còn sớm nữa,chúng ta đi thôi!-Tuấn dẫn đầu đi trước và không còn một trở ngại nào nữa,những con zombie đã nằm xuống nếu chẳng mau đối đầu với nhóm Tuấn.

Sau một quãng đường và h đây đã đến được siêu thị sau một hoài gϊếŧ zombie mệt nhọc.

-Phải cẩn thận nhé!Không chừng có zombie nấp ở đây đó và bất ngờ xông ra là chết!-Tuấn mở cửa bước vào.

Nhìn lại những khung cảnh này làm Tuấn bồi hồi xúc động nhớ lại ngày còn nhỏ được mẹ dẫn vào siêu thị mua đồ chơi,ngồi ăn cùng mẹ rất vui nhưng giờ đây siêu thị không còn tấp nập người mà thay vào đó là một sự im ắng đến lạ thường làm nổi cả da gà '+_+ .

-Mọi người chạy vào nhanh lên!-Luân nói to.

-Nhanh lên!Không giữ nổi nữa rồi!-Tuấn một mình chèn cửa lại trong khi những người khác đi tìm vật dụng để chèn lại.

-Đây rồi!-Học nhanh chân lấy một thanh sắt khá to chèn vào giữa 2 tay nắm của cánh cửa,Tuấn nhanh chóng lùi lại cùng lúc 3 chiếc xe đẩy được đưa tới chèn lại bởi Hà-Vy-Nhi.

-Cách này không thể giữ được lâu!-Tuấn nói trong sự lo lắng.

-Ak!Tụi mày phụ tao lấy 3 cái tủ sắt chèn vào lẹ đi!-Học nhìn về phía tủ sắt dùng để gửi đồ.

-Phù!Cuối cùng cũng xong!Coi như tạm ổn,kính này chịu lực tốt nên không thành vấn đề!-Học thở phào nhẹ nhõm vì nếu không phải kính chịu lực thì có chèn bao nhiêu cái tủ vào thì cũng vậy.

-H thì chia ra mà kiểm tra xem có zombie lọt vào đây từ sớm không!Hùng-Vy kiểm tra tầng dưới bên trái.Hùng-Nhi kiểm tra tằng dưới bên phải,còn lại thì theo mình lên tầng trên!-Tuấn nhìn về phía bạn mình phân công và xem có ai phản đối không.

-Tui không thích đi chung với ông!-Nhi nói không thèm nhìn Hùng.

-Me too!-Hùng quay mặt sang phía khác nói.

-Hai người trẻ con quá đấy!Việc sống còn thì đừng hành xử như trẻ con.-Học nghiêm khắc nói.

''Hừ''-Hai người cùng hừ một tiếng nhưng trái ngược với lời nói thì đã bắt đầu đi kiểm tra.

-Nhớ là không nên dùng súng sẽ gây chú ý cho bọn zombie phía ngoài,nhiều quá thì dùng,bắn 1 phát là tiếng vọng to lắm đủ thu hút sự chú ý của zombie trong vòng 3 tào nha đấy!-Luân lên tiếng nhắc nhở.

-Rồi chia ra!-Học lên tiếng.

Khi bước lên tầng trên là thấy một dàn ghế chặn lại lối cầu thang cuốn lên tầng 2.''Chắc chắn có người sống sót''-Tuấn thầm nghĩ và dẹp ghế sang một bên bước lên.

Vừa bước lên thì đập vào mắt Tuấn là 2 ông bà già ngồi co ro trên một cái ghế,một người đàn ông bặm trợn xăm trổ đầy mình và theo ước đoán của Tuấn là khoảng 25 tuổi,còn lại 2 người kia đeo kính cận nhìn rất là thư sinh.

-Bọn nhãi con nào đây!-Người đàn ông xăm mình nói.

-Tụi tôi tìm chỗ trốn nên mới bước vào đây!-Tuần dè chừng vì nhìn thấy cặp mắt của hắn cừ nhìn xoáy vào Hà.

Tầng dưới thì Hùng-Nhi đã tìm thấy một đôi trai gái nằm chết.

-Hình như là một đôi tình nhân!-Vy nhìn vào tay họ thấy có một cặp nhẫn đôi.

-Dù sao thì khi chết họ cũng được ở gần nhau!-Hùng cảm thông.

-Hừ!Tưởng là đồ máu lạnh chứ!-Nhi nhìn vào Hùng nói.

-E hèm!Bên trong khác xa bề ngoài đấy!Thôi chúng ta lên trên!-Hùng nhìn vào mắt Nhi vênh vênh mặt lên nói.

Học-Vy cũng không thấy j ngoài một sự vắng lặng rợn người.4 người cúng bước lên tầng trên.

-Sao đông thế này!Bạn của chúng mày ak!-Tên xăm mình nói.

-Không sao đâu!Các con vào đây!-Cụ già ôn tồn nói.

-Chúng ta cũng mệt rồi cần nghỉ một chút!-Tuấn nói với các bạn và kéo mọi người vào một hàng ghế ngồi nghỉ.

-Mình vào W.C xíu!-Hà nhìn Tuấn và đỏ mặt.

-Uhm!-Tuấn cũng bối rối không kém.

Hà bước đi tìm W.C trong khi đó Tuấn cũng nhìn thấy tên kia cũng cầm dao bước theo,nghi có chuyện chẵng lành.

-Học!Cho tao mượn sợi dây cước trong balo!Lẹ đi!-Tuần nói nhỏ vào tai Học.

-Nè!Mà mày định làm j!-Học nhìn bạn một cách khó hiểu.

-Tao có chút chuyện!-Tuấn nói xong rồi lẳng lặng bám theo tên kia.

Trong phòng W.C.

-Hehehe!-Tên kia cười một cách nham nhở.

-Ông làm j trong này,mau bước ra nếu không tôi hét lên!-Hà sợ hãi nhìn hắn cầm dao bước đến.

-Nhìn cô em bốc lữa quá!Mau cỡi đồ ra hay là muốn chết!-Vừa cầm dao vừa bước đến.

-Còn mày thì đi chết nhé!-Tuấn bất ngờ bước đến sau lưng đạp hắn ngã ra và cầm sợi dây siết cổ hắn.

-Ặc ặc!Xin tha mạng!Ặc ặc!-Hắn phát ra những âm thanh khó nghe vì bị siết cổ mà.

-Không được rồi!Tao tha cho mày sau này mày cũng sẽ hại tao và bạn gái tao!-Tuấn lạnh lùng siết cổ hắn.

-Ặc ặc!-Hắn thốt lên rồi ngất xỉu.

-Chắc phải làm thế này cho chắc!-Tuấn buông sợi dây ra,cầm đầu hắn và....

''Rắc''-Một âm thanh rợn người phát ra,cổ của tên kia xoay 90 độ.

-huhuhu!-Hà ôm chầm lấy Tuấn nức nở.

-Không sao đâu!Mọi chuyện xong rồi!-Tuấn lần đầu tiên gϊếŧ người có cảm giác thật lạ,lần gϊếŧ bà mẹ kia là do sự lựa chọn của bà mẹ nên không còn cách nào khác,còn lân này là gϊếŧ người,Tuấn cũng có thể cho tên kia sống để sữa chữa sai lâm nhưng không:Tuấn quyết định kết liễu hắn.

CHUƠNG 8:QUYẾT ĐỊNH ĐAU BUỒN.

Một quyết định được đưa ra nhưng Tuấn lại không dám làm?Tại sao?Quyết định j?Ai là người đưa ra quyết định?......

tất cả có trong chương sau.

TO BE CONTINUE......

Nguồn: Lụm, nhặt nên đừng ném đá .-.

Thêm Bình Luận