Ngày Tận Thế: Đại Dịch Zombie


Chương 2: Ngày sn đáng nhớ!
Ngày 3/3/2012

Trời trong xanh,gió mát thoang thoảng thích hợp với những chuyến picnic nhưng không.Trái ngược với những thứ trên,dưới mặt đất những cái xác sống đang có mặt ở khắp nơi trong thành phố mà Tuấn đang sống,có lẽ hôm nay sẽ là một ngày sn đáng nhớ mà Tuấn không thể nào quên hay xóa khỏi tâm trí được,ngày mà nhân loại đang trên bờ vực của sự hủy diệt,loài người sẽ biến mất và thay vào đó là những con zombie sẽ có mặt trên toàn bộ thế giới.

''Every night in my dreams

I see you. I feel you.

That is how I know you go on...''

Bản nhạc chuông bài My Heat Will Go On vang lên trong phòng ngủ của Tuấn,căn phòng mà sau này Tuấn sẽ không thể trở về để có những giấc ngủ của mình,căn nhà chứa đầy những kỷ niệm gia đình,những lúc ấu thơ giờ sẽ đi vào quên lãng.Tuấn nhìn vào điện thoại thì biết là Học-người anh em, người bạn thân nhất gọi,''Chẹp!6h là gọi,thằng này linh dữ bây,chắc là đi uống cafe,ak mà mình cũng định nghĩ học để ăn sn hôm nay mà''-Tuấn thầm nghĩ.Tuấn nghe máy trong tình trạng đang ngái ngủ.

-''Alo!Gọi tao có j hok?''

-''Tuấn ak!Có chuyện xảy rồi mày ơi!'' -Học nói trong những tiếng thì thầm xen lẫn hoang mang.

-''Chuyện j nói tao nghe!Chắc là mày kưa không dc em nào nên nhờ tao phải ko!'' -Tuấn mỉa mai.

''Đậu móa!Mày có coi phim zombie rồi chứ j,tất cả h đã trở thành hiện thực,zombie xuất hiện đầy đường,cả thành phố h đã là một thành phố zombie rồi đấy''-Học nói giận dữ nhưng vẫn giữ được tiếng nói nhỏ nhẹ.

''Cái thằng!Lại chọc tao,lát có j uống cafe tao xin lỗi vì ra muộn dc chưa,bao mày chầu ăn sáng''

''Mày không tin thì ra cửa sổ nhà mày mà coi!Zombie đầy ngoài đường rồi!''

Tuấn vừa nghe điện thoại vừa bước xuống giường nhìn ra cửa sổ.

''Mày chọc hoài!Làm gì mà có zom............bie!''

''Cái quái j thế này!''-Tuấn không thể nào tin vào mắt mình được nữa,cái suy nghĩ mà Tuấn ước h đã trở thành hiện thực,trong những cơn mơ sảng Tuấn còn không thể cho là đây là sự thật:Hàng chục hàng trăm con zombie đang đi ngoài phố như là diễu hành.

''Alo!Học ak!Tất cả chuyện này là sao?Chúng xuất hiện từ khi nào?''-Tuấn hỏi trong sự lo lắng kèm thêm sự hỗn loạn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

''Qua điện thoại không thể nói hết!H mày hãy cẩn thận đi qua nhà thằng Luân đi,tất cả anh em đang ở đây, tao không thể nói lâu được hình như có 1 con đã đi vào nhà!Ak mày nhớ nhé tụi tao vừa phát hiện ra:Bọn zombie này chỉ thực sự nghe được tiếng động để đuổi bắt con mồi,đến gần chúng 2m là chúng phát hiện ra ngay bằng mùi, dù mày không gây ra tiếng động j''-Học nói nhỏ và nhanh lẹ cúp máy.

Tuấn ngồi bệt xuống sàn nhà với những suy nghĩ bọn zombie này từ đâu xuất hiện?Bố mẹ có an toàn không?Còn bao nhiêu người sống sốt?Những suy nghĩ lướt qua đầu Tuấn và phải làm một việc trước tiên:Gọi cho bố mẹ ngay!Nhưng cuộc gọi của Tuấn không được hồi đáp mà thay vào đó là những tràng tút tút liên hồi.

''Phải hành động nhanh thôi!Không thể ngồi đây mà chờ chết được,ta phải sống để còn tìm lại bố mẹ mình!''-Tuấn tự nhủ.

Lao ra khỏi giường để mặc chiếc quần shot vì Tuấn biết mặc quần dài thì trước sau cũng chết,quần ngắn để chạy và nhảy là phù hợp nhất trong hoàn cảnh hiện tại,áo thì cái nào cũng được,và Tuấn chọn cho mình một cái áo thua ngắn tay,mang chiếc giầy mà Tuấn dùng để tập Parkour.''Ak!Phải thủ sẵn một con dao nữa chứ!''.Tuấn mặc đồ xong rồi bước xuống bếp cầm theo cái balo bên trong có một cái áo khoác dài tay,một cái máy GPS.

''Gru gru''

''Cái gì thế nhỉ!Chẵng lẽ là một con zombie đã vào nhà được!''-Tuấn thầm nghĩ

Cậu lần mò từng bước xuống cầu thang,nhẹ nhàng từng bước một và định vị được tiếng phát ra từ căn nhà bếp của mình.Tuấn sẽ đối mặt 1vs1 với nò và gϊếŧ nó ư!Không Tuấn biết mình hiếu thắng nhưng không phải là ngu trong trường hợp sinh tử này,quyết định không chậm trễ Tuấn lao về cái nhà kho ngay cạnh căn bếp để lấy thanh bán nguyệt dài 80cm mà Tuấn mua về để ngắm vì nó đẹp,hoa văn nhìn thích vô cùng và sắc bén khỏi nói,Tuấn nghĩ không bao giờ dùng nó cả.Nhưng giờ chính là cơ hội để nó thể hiện.Lăm lăm thanh đao trong tay,Tuấn bước vào nhà bếp một cách nhẹ nhàng,từng bước một,từng bước một....

''Mày chết chắc rồi!yaaaaaaaaa...!''

Tuấn lao đến,nhè ngay cổ mà chém vì Tuấn biết zombie chỉ có chém vào đầu là nhanh nhất chứ chém vào mấy phần khác là không xi nhê.Với nhát chém ngọt như mía,con zombie đã gục xuống,Tuấn cười khẩy:''Tốt chết tốt!hahahaha''.Từ đây nhân cách khác,nhân cách chém gϊếŧ máu lạnh trong Tuấn đã được mở ra.Lôi xác con zombie ra ngoài,Tuấn dắt cây hàng ngay cạnh balo,đóng hết tất cả các cửa lại và chèo thằng lên nóc nhà không một chút khó khăn.Từ đây Tuấn có thể thấy hết toàn cảnh mọi chuyện:zombie di chuyển khắp nơi,đằng kia là một người đang bị zombie xé xác ra ngấu nghiến,còn đằng kia là một con zombie chó''Khung cảnh còn tệ hơn mình nghĩ nhưng không quá bất ngờ''-Tuấn nghĩ.Từ đây đến chỗ nhà Luân còn cách 4 căn nhà và phải băng qua đường(nhà Tuấn trong hẻm),nhưng với tập luyện Parkour hàng ngày thì Tuấn có thể thực hiện được.Tuấn bồi hồi xúc động:

''Tạm biệt ngôi nhà thân yêu!Một ngày nào đó ta sẽ quay trở lại!''.

Tuấn nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác một cách thuần phục.

TO BE CONTINUE

Nguồn: Lụm, nhặt trên mạng nên đừng ném đá .-.

Thêm Bình Luận