Tháng Tám ở Nam Thành, nắng xuyên qua những cây đa, lá vàng rơi khắp mặt đất.
Bên ngoài cánh cổng sắt lớn của khu ký túc xá trường Nhất Trung, một thiếu niên mặc áo phông trắng, đeo túi đựng đàn guitar màu đen đang ngồi trên chiếc vali 24 inch, thỉnh thoảng nhón chân thay đổi tới đổi lui.
Cuộc gọi WeChat gọi đến.
"Tiểu Trác?"
"Chào ba." Đào Trác nói.
"Con đến trường chưa? Đã gặp giáo viên chưa? Mọi chuyện ổn chứ? Ký túc xá thế nào?"
"Khá tốt, không tệ, con còn chưa chuyển đến, nên không biết." Đào Trác nằm trên cần gạt, không chút để ý thản nhiên nói.
Đào Trác biết Đào Chính thực sự không quan tâm đến câu trả lời cho câu hỏi, ông ấy chỉ dùng những câu hỏi chung chung để chứng tỏ rằng mình đã hoàn thành nghĩa vụ của người cha. Quả nhiên, Tào Chính nhắc lại một lúc rồi đổi chủ đề.
“Con nói xem, con chỉ cần học tốt, làm gì phải một hai chuyển về lại Nam Thành? Vấn đề hộ khẩu cứ nói với ba, ba sẽ lo cho con? Quảng Đông là tỉnh thi tuyển sinh đại học. muốn thi trường tốt không đơn giản, bây giờ con chuyển đến, lỡ đâu không theo kịp thì phải làm sao?
“Không sao đâu ba” Đào Trác suy nghĩ một lúc rồi nói, “Đối với con thì việc thi ở đâu đều giống nhau.”
Đào Chính liền vì câu trả lời “Thi ở đâu đều giống nhau” của cậu mà nghiêm khắc dạy dỗ trong mười phút. Ông ấy dạy dỗ Đào Trác rằng dù có cha mẹ lợi hại đến đâu nhưng trình độ học vấn của con vẫn là tấm kim bài trong xã hội cho tương lai, nên cần phải xem xét chúng một cách nghiêm túc. Cuối cùng, ông ấy nói: "Được rồi, ba vẫn còn việc phải làm. Có vấn đề gì thì con tìm ba, nhớ học tập chăm chỉ!"
Ngắt điện thoại, kiếm được một số tiền lớn.
Đào Trác ngồi trên vali quay lại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bấm vào nhận thanh toán và gửi một biểu tượng cảm xúc hình một chú mèo con đang cúi đầu.
Một cuộc gọi WeChat khác lại đến.
"Tiểu Trác hả?"
"Chào mẹ." Đào Trác lại nói.
"Mẹ nghe ba con nói con về Nam Thành học? Có chuyện gì vậy? Trường học trước đây không tốt sao? Có phải là vấn đề hộ khẩu không?"
"Không phải, chỉ là con muốn quay lại. Bên kia con không có bạn bè."
"Cũng đúng, con luôn đổi tới đổi lui, thực sự khó có thể kết bạn. Người ba kia của con cũng thật là... quên đi, mẹ lười nói về ông ấy. Hay là con đến Thượng Hải đi?" Lâm Tư Hàm nói, quay lại nói chuyện với thư ký xác nhận chi tiết cuộc họp ngày mai, rồi sau một lúc lại quay lại nói: "Nếu không con đến Thượng Hải đi, tiểu Trác. Ở đây có rất nhiều trường quốc tế. Con học hai năm, rồi mẹ sẽ trực tiếp đưa con đi du học."
"Quên đi mẹ, tiếng Anh của con không tốt."
"Có khó gì? Mẹ sẽ tìm cho con một giáo viên người nước ngoài dạy cho con hai lớp, con sau đó liền có thể nói. Thi tuyển sinh đại học trong nước rất khó, lại mệt chết mệt sống , nhưng thi đại học ở nước ngoài lại đơn giản lại dễ dàng, mẹ cảm thấy khá tốt."
"Vẫn là bỏ đi, con không muốn ra nước ngoài một mình."
"Vậy đến lúc đó cho người đi theo cùng học với con."
Đào Trác lắc đầu.
Trong mười phút tiếp theo, Lâm Tư Hàm cố gắng hết sức dụ dỗ Đào Trác xuất ngoại, nhưng lần lượt đều bị từ chối và cuối cùng phải bỏ cuộc.
"Vậy con phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn sáng đúng giờ, cuối tuần đi ăn gì đó vui vẻ với bạn cùng lớp, không cần đối xử tệ với bản thân. Con đủ tiền không?"
"Đủ rồi, ba vừa gửi cho con."
“Bao nhiêu?”
Đào Trác báo một con số, bên kia nhất thời im lặng.
Một giây tiếp theo, Đào Trác nhìn thấy giao dịch chuyển khoản Alipay của Lâm nữ sĩ hiện lên, nhiều hơn Đào Chính một con số 0.
“Không đủ thì cứ nói với mẹ, mẹ có thời gian sẽ đến thăm con!”
Khi Lâm nữ sĩ có thời gian rảnh, có lẽ đại khái phải đợi đến kiếp sau đi. Trong khi Đào Trác đang suy nghĩ, cậu đáp lại lời cằn nhằn ở đầu bên kia bằng "Uh huh, huh" để ứng phó, rồi cuối cùng cúp điện thoại, thế giới trở nên im lặng.
Đào Trác duỗi chân, giẫm xuống mặt đất, lật ngược chiếc vali rồi đem mình tiến vào phía dưới bóng cây.
Hôm nay là ngày tựu trường, con đường rợp bóng cây đầy học sinh và phụ huynh, xách theo những túi lớn nhỏ ùa về khu ký túc xá.
Đào Trác cúi đầu nghịch điện thoại di động. Cơn gió mùa hè oi ả thổi bay những sợi tóc trên trán của thiếu niên, để lộ khuôn mặt tuấn tú sáng ngời. Thỉnh thoảng có nữ sinh quay đầu lại lén nhìn.
Đào Trác đang đợi chủ nhiệm mới tên Hứa Anh đến đón cậu. Cậu chỉ thêm WeChat khi xuống máy bay vào buổi sáng.
Đào Trác tự mình đề xuất việc chuyển trường. Không có lý do nào khác. Ba tháng trước, khi cậu bị bắt phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của Đào Nguyên - người em cùng cha khác mẹ kém cậu mười tuổi, cậu đột nhiên cảm thấy mình không thể sống cuộc sống xen vào gia đình người khác như vậy, không bằng một mình quay lại địa phương ban đầu.
Vì vậy cậu liền đề cập ý tưởng này với Đào Chính.
Đào Trác biết Đào Chính nhất định sẽ đồng ý, nhưng cậu không ngờ rằng người ba tuân thủ nguyên tắc “Có cửa sau mà không đi là ngu ngốc”, lại trực tiếp chuyển cậu đến trường trọng điểm Nhất Trung tốt nhất ở Nam Thành.