Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 37: Trầm Dục Bắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: AM

"Triệu A mẫu, bán cho ta con gà mái già đi." Chung Tử Kỳ ở trong sân nhà Triệu Trữ tìm kiếm con gà mập nhất.

"Được, ta kêu Thăng Tử chọn con mập mạp cho ngươi. Kỳ ca nhi, Chính An khoẻ chưa?" Triệu A mẫu đứng bên cạnh hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi, ta nghĩ mấy ngày nữa là có thể khai trương."

"Kỳ ca nhi, chúng ta chưa nói chuyện Chính An bình phục, nhưng có lẽ sẽ có người nhìn ra nhanh thôi, ta nghĩ cả nhà Vương Thúy Hoa sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ quấn lấy nhà các ngươi, ngươi nên nghĩ kỹ đối sách đi." Triệu A mẫu hiểu rõ thái độ làm người của Vương Thúy Hoa, hắn là người không biết xấu hổ nhất.

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Ta đã biết rồi, A mẫu."

Cầm theo con gà mái mua được từ nhà Triệu A mẫu, Chung Tử Kỳ vừa về đến nhà liền bắt đầu cắt cổ, nhổ lông, bỏ nội tạng rồi bắt đầu nấu canh gà.

Triệu Chính An nhìn thấy canh gà thì liền nhăn nhó, từ khi hắn tỉnh lại, ngày nào cũng bắt đầu bằng canh, một ngày ba lần, tất cả đều là canh, tuy tay nghề của Chung Tử Kỳ không tệ, nhưng mà hắn chịu không nổi, huống chi uống nhiều canh thì hắn sẽ phải đi nhà xí, đúng là làm cho người ta đau đầu mà.

Sao Chung Tử Kỳ lại không nhìn ra suy nghĩ của Triệu Chính An, Chung Tử Kỳ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Ăn xong con gà này rồi sẽ không hầm canh cho ngươi nữa, sau này muốn ăn cũng không có mà ăn đâu."

Triệu Chính An cười cười lấy lòng, hắn biết Chung Tử Kỳ nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, chỉ cần cầu xin hay giả vờ đáng thương là được.

"Ta nghĩ hai ngày sau sẽ mở quán." Chung Tử Kỳ thương lượng với Triệu Chính An.

Triệu Chính An nhíu mày: "Ta đi với ngươi."

"Ngươi không được đi, ngươi còn chưa khoẻ đâu!" Chung Tử Kỳ nói.

"Nhưng mà ta lo lắng cho ngươi thì sao?" Triệu Chính An nói.

"Chẳng phải còn có Triệu Thăng và Triệu Trữ hay sao, không sao đâu, ta đã nói chuyện với lão bản tửu lâu Kim Hoa rồi." Chung Tử Kỳ nhớ Triệu Chính An còn chưa biết chuyện này cho nên kể cho hắn nghe.

Triệu Chính An gật đầu: "Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, nhưng mà cũng không thể lơ là. Mua cây dao nhỏ phòng thân đi."

"Yên tâm, ta có tính toán, ngươi ở nhà chờ đi, ta sẽ về sớm."

Vì thế -- Mọi chuyện được định ra như thế.

* * *

Giang Nam -- Cực kỳ giàu có, ôn nhã và xinh đẹp, đây là đánh giá của người dân đã từng đi qua. Nơi đây không giống phương Bắc, người dân an cư lạc nghiệp, ngã tư đường ít có khất cái đi qua, trên mặt ai cũng có nét cười, không hỗ là đất lành.

Hôm nay, một chiếc thuyền lớn ngừng lại, một đống người vội vàng đi lên: "Thiếu gia, ngài đã trở lại."

"Thiếu gia vất vả rồi, phu nhân chờ ngài đã lâu."

Cao Hàn Cẩm phất tay đuổi mọi người như đuổi ruồi, ầm ĩ đến nỗi đau đầu: "Đã biết, ta về rồi."

"A Trác, chuyện còn lại ngươi đi an bài, ta về trước." Cao Hàn Cẩm nói với nam nhân cao lớn phía sau, bây giờ hắn chỉ muốn về nhà tắm nước ấm cho thật đã, hơn mười ngày không tắm rửa, cả người hắn đều có mùi, rất phá huỷ hình tượng.

"Dạ, thiếu gia."

Cao Hàn Cẩm trở lại đại viện Cao gia, người đầu tiên nghênh đón hắn chính là đệ đệ tám tuổi.

"Ca ca, ngươi đã trở lại." Cao Hàn Bạch mập mạp nhào vào lòng Cao Hàn Cẩm làm nũng.

Gương mặt Cao Hàn Cẩm ôn hoà ôm đệ đệ: "Bạch Nhi ở nhà có ngoan không? Có nhớ ca ca không?"

"Bạch Nhi rất ngoan, ngày nào cũng nhớ ca ca." Cao Hàn Bạch ôm cổ Cao Hàn Cẩm, mở to mắt ngoan ngoãn nói.

"Ca ca cũng nhớ Bạch Nhi, ngươi vào phòng chờ ca ca, ca ca đi tắm một cái được không?" Cao Hàn Cẩm hôn lên gương ặmt non mềm nhỏ nhắn của đệ đệ, buông hắn ra.

"Dạ." Cao Hàn Bạch ngoan ngoãn gật đầu chạy vào phòng.

Cao Hàn Cẩm đi xuyên qua hành lang gấp khúc đến phòng mình, nước ấm bên trong đã được chuẩn bị tốt.

Cao Hàn Cẩm đóng cửa cẩn thận rồi cởϊ qυầи áo ngồi vào thùng nước.

Tắm nước ấm thoải mái, Cao Hàn Cẩm lại gội đầu, do dự một lát rồi dùng nước lau lau cái trán, cùng với việc không ngừng chà lau, một nốt ruồi đỏ thẫm hiện ra, rõ ràng là nốt ruồi son mà chỉ có ca nhi mới có.

Cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, Cao Hàn Cẩm lau khô cả người rồi mặc quần áo, ngồi vào bàn, cầm một ít thứ dính dính xoa chỗ có nốt ruồi son, rất nhanh liền không nhìn ra dấu vết, hắn lại thành hán tử.

Cao Hàn Cẩm sửa sang cho tốt rồi đi đến phòng phụ thân. A mẫu của hắn cũng đang ở đó.

"Phụ thân, A mẫu, con đã về."

"Về là tốt rồi, chuyến đi này ăn không ít đau khổ đúng không?" Cao mẫu đau lòng kéo hài tử ngồi xuống giuờng cẩn thận xem xét: "Gầy rồi." Hài tử của hắn mà hắn lại không hiểu rõ sao, từ nhỏ đã được cưng chiều, còn là lần đầu xa nhà.

Cao Hàn Cẩm cười: "Đâu có khoa trương như vậy, A mẫu, phụ thân có khoẻ không?" Ánh mắt Cao Hàn Cẩm nhìn về phía nam nhân đang ngủ say trên giường, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng mà đã tốt hơn khi hắn rời đi.

Cao mẫu nắm tay Cao Hàn Cẩm: "Tốt hơn nhiều rồi, đại phu nói chỉ cần chăm sóc tốt là sẽ bình phục không khác lúc trước."

"Vậy là tốt rồi." Cao Hàn Cẩm nhẹ nhàng thở ra, lúc trước, đột nhiên phụ thân hắn ngã bệnh, đại phu nói là do quá mệt mỏi mà bệnh tà xâm lấn, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nhưng mà gia nghiệp to lớn như thế chỉ có một mình phụ thân duy trì, cả Cao gia chỉ có hai thiếu gia, một người là hắn, một người là Cao Hàn Bạch tám tuổi, cuối cùng chỉ có Cao Hàn Cẩm thích hợp đảm nhiệm trọng trách này, hắn cũng không từ chối, dù sao thì hắn cũng nên làm vậy...

Nói chuyện với A mẫu một lát, Cao Hàn Cẩm lại ra ngoài, hắn kêu tiểu tư đi làm việc rồi một mình ra cửa.

Cách Cao gia hai con phố, có một căn nhà lớn đứng sừng sững, đúng là thế giao với Cao gia – Trầm gia.

Cao Hàn Cẩm thường xuyên ra vào nơi này, cho nên người gác cửa không cần thông báo mà trực tiếp cho hắn đi vào. Cao Hàn Cẩm ngựa quen đường cũ tìm được thư phòng của người nọ, gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Cao Hàn Cẩm cười đắc ý, hắn biết là ở đây mà. Cao Hàn Cẩm đẩy cửa, nở nụ cười: "Dục Bắc, ta đã về rồi."

Nam nhân anh tuấn ngồi sau thư trác nâng mắt nhìn hắn một cái: "Đóng cửa."

Tươi cười của Cao Hàn Cẩm sụp đổ: "À." Hắn vươn tay đóng cửa, sau đó đi đến trước mặt người đang xem sổ sách: "Thật lạnh lùng, mệt ta vừa trở về đã tìm ngươi, hừ."

Trầm Dục Bắc không nhúc nhích mà cứ xem sổ sách.

Cao Hàn Cẩm đã quen với tính tình lạnh nhạt của Trầm Dục Bắc, hắn thích Trầm Dục Bắc, từ nhỏ đã thích, Trầm Dục Bắc cũng là người duy nhất biết hắn là ca nhi, hắn quần quít Trầm Dục Bắc, tuy Trầm Dục Bắc lãnh đạm nhưng không có từ chối, hắn nghĩ có lẽ Trầm Dục Bắc cũng thích hắn một chút, đúng không?

Nhưng mà năm nay hắn mười chín, Trầm Dục Bắc cũng hai mươi bốn tuổi, Trầm gia thúc dục hắn nhanh chóng thú thê, hai mươi bốn tuổi rồi, sao có thể không nạp thϊếp được chứ, đúng là làm cho người ta lo lắng.

Tuy Cao Hàn Cẩm rất vui vẻ bởi vì như vậy có nghĩa là hắn có cơ hội, nhưng mà không giữ được tâm Trầm Dục Bắc làm hắn cảm thấy bàng hoàng, Trầm Dục Bắc cũng không hề hứa hẹn gì, đối xử với hắn không khác những người khác cho lắm.

Hắn cũng là ca nhi mười chín tuổi rồi, chờ đến hai mươi tuổi lại khó gả, huống chi xung quanh hắn cũng chỉ có một mình Trầm Dục Bắc là phù hợp với điều kiện, nhưng mà rốt cuộc Trầm Dục Bắc nghĩ thế nào?

Hắn vĩnh viễn đều không bắt được tâm Trầm Dục Bắc!

Cao Hàn Cẩm thở dài nằm sấp trên bàn.

Trầm Dục Bắc nhìn hắn rồi hỏi: "Than thở cái gì, đi ra ngoài một chuyến có vui không?"

Cao Hàn Cẩm không hài lòng bĩu môi, biết rõ vì sao mình thở dài mà còn giả ngu: "Có gì vui đâu, dọc đường cũng không thể tắm rửa, bẩn muốn chết."

Trầm Dục Bắc có thể hiểu được, ca nhi thường không chịu được dơ bẩn.

Cao Hàn Cẩm kể cho Trầm Dục Bắc nghe những chuyện đã xảy ra khi hắn đi đến phương Bắc, Trầm Dục Bắc cũng không ngắt lời, mặc kệ hắn vui vẻ, ngẫu nhiên lại trả lời một câu.

"Đúng rồi, ta ở một trấn nhỏ ăn một loại mì... Hình như gọi là mì lạnh, không ngon lắm nhưng rất độc đáo..." Cao Hàn Cẩm cẩn thận miêu tả một lần, đây chính là thứ duy nhất ở phía Bắc làm hắn thích thú, sau đó trên đường trở về, hắn không nhìn thấy cái quầy hàng kia nữa, nhưng lại mua được ở tửu lâu, có lẽ là chủ quán đã bán rồi.

"Chủ quán là ca nhi, hình như mười lăm mười sáu tuổi gì đó, biết chữ còn thông minh lanh lợi, đáng tiếc lại tìm một phu quân ngốc." Cao Hàn Cẩm tiếc nuối lắc đầu.

"Ừ." Trầm Dục Bắc lên tiếng rồi tiếp tục xem sổ sách.

Cao Hàn Cẩm bất mãn nhìn hắn, đột nhiên vỗ đùi giống như phá hiện đại lục mới: "Hèn chi! Hèn chi ta thấy người nọ quen mắt, thì ra là giống ngươi!"

Cao Hàn Cẩm kề sát vào Trầm Dục Bắc: "Lông mi, môi, lỗ tai cũng giống."

Trầm Dục Bắc ngã người về sau, cau mày hỏi hắn: "Ngươi nói ai?"

"Chính là ca nhi mà vừa rồi ta nói đó, dáng vẻ rất giống ngươi, nhưng mà hắn lại dịu dàng hơn một chút."

"Phải không? Có thể là trùng hợp, hắn tên gì?"

"Sao ta biết được, ta chỉ ăn hai chén mì ở đó thôi, ngươi hỏi cái này làm gì?" Cao Hàn Cẩm vuốt cằm cảm thấy kỳ lạ, Trầm Dục Bắc rất ít khi quan tâm đến chuyện râu ria như vậy.

"Không có gì. Được rồi, ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại đây, hay là về?" Trầm Dục Bắc nhìn hắn hỏi.

Cao Hàn Cẩm không thú vị phất tay: "Ta về, ngày mai lại đến thăm ngươi."

Tiễn bước Cao Hàn Cẩm, Trầm Dục Bắc nhíu mày đứng trong thư phòng, một lúc sau hắn lấy một bức hoạ từ trong hòm gỗ, mở bức hoạ cuộn tròn bên trong, là một ca nhi có dáng vẻ rất giống hắn, nhưng mà ca nhi này lại thiếu đi một phần anh khí, thêm một phần nhu hoà dịu dàng, Trầm Dục Bắc thì thào kêu một tiếng: "Ca ca."

Qua thật lâu, hắn cuộn bức tranh lại, Trầm Dục Bắc kêu một cái tên, một nam nhân xuất hiện, Trầm Dục Bắc suy nghĩ một chút rồi phân phó vài câu, người nọ ôm quyền rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »