-?
Trần Diệc Nhiên chau mày nhìn cô khó hiểu.
- Aiz... Nói trắng ra là anh giúp em ăn một chút đi...
Điềm Tâm bày vẻ mặt thỉnh cầu nhìn anh:
- Thật sự thật sự không ăn được nữa.
- Được…
Khóe môi Trần Diệc Nhiên khóe hơi cong, hướng phía Điềm Tâm gật đầu.
- Bánh ngọt tới rồi.
Đang khi nói chuyện Tiểu Như đã bưng hai miếng mới bánh ngọt tới, cô đem bánh đặt ở trước mặt Điềm Tâm, cười tủm tỉm:
- Ngoan, cho em.
- Nhìn qua có vẻ ngon…
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, đưa tay cầm lấy miếng bánh ngọt:
- Nếm thử một chút.
- Trần Diệc Nhiên, cậu!
Tiểu Như tỷ dùng sức mà trừng mắt anh.
- Chị Tiểu Như, vừa nãy em ăn của anh họ một miếng bánh chứ thật ra là không ăn nhiều như vậy, lãng phí thì rất tiếc.
Điềm Tâm vội vàng hòa giải
Tiểu Như gật đầu cười với cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Diệc Nhiên, bắt đầu cùng anh ôn lại chuyện cũ ở trường học, ánh mắt có chút sáng lên.
Điềm Tâm ngồi một bên xiên bánh ngọt trước mặt, mắt nhìn bộ dạng hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ, trong lòng đột nhiên có một chút cảm giác nói không nên lời. Lúc Tiểu Như nhìn về phía Trần Diệc Nhiên, khóe môi gặp không tự chủ cong lên, ánh mắt cũng sáng ngời, giống như trăng lưỡi liềm đang tỏa sáng trên bầu trời, ánh mắt của cô chăm chú. Trong lúc đó, Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy chị Tiểu Như có lẽ rất thích Trần Diệc Nhiên?
Nghĩ như vậy Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy miếng bánh trong miệng có vị đắng khó hiểu. Cô chớp mắt mấy nhìn tới chỗ Trần Diệc Nhiên, chỉ thấy vẻ mặt ôn hòa ấm áp, lễ phép gật đầu trả lời mấy câu hỏi của Tiểu Như, duy trì khoảng cách hai người, anh không làm ra vẻ xa lánh cũng không lộ vẻ quá thân mật. Rõ ràng hai người ngồi cùng một chỗ nhưng dường như có một bức tường đang ngăn cách bọn họ.
Như vậy, có lẽ Trần Diệc Nhiên không có tình cảm với chị Tiểu Như.
Điềm Tâm bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cô và Trần Diệc Nhiên ở cùng với nhau, cũng là thái độ nhã nhặn như vậy, anh giữ một khoảng cách nhất định, không gần gũi cũng không xa cách. Xem ra có lẽ Trần Diệc Nhiên cũng không thích cô.
Điềm Tâm thở dài một hơi, cúi đầu xuống, càng thêm buồn bã cầm chiếc nĩa xiên miếng bánh. Trần Diệc Nhiên nghe được tiếng thở dài, hơi nghiêng đầu nhìn người nào đó đang buồn bực đâm chiếc bánh sắp trở thành cái tổ ong kia. Vì vậy, anh lật tay nhìn đồng hồ, quay về phía Tiểu Như nói:
- Sắp đến giờ cơm trưa, em phải đưa Điềm Tâm quay về, bọn Chính Tiên có lẽ đang đợi!
- Ai ya, chị mãi nói chuyện với cậu mà quên cả thời gian rồi.
Tiểu Như có chút ngại ngùng cười cười, vội vàng đứng lên nói:
- Vậy hai người nhanh chóng quay về đi, đừng để bọn họ chờ lâu.