Điềm Tâm cẩn thận quan sát đôi lông mày của anh chau lại, thấp giọng hỏi:
- Anh họ không vui sao?
Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa điện thoại di động một lần nữa thu vào trong áo, thản nhiên nói:
- Không.
- À…
Điềm Tâm lại khó hiểu nhìn anh. Nhưng rõ ràng trên mặc anh viết hai chữ “ không vui” rất to. Bất quá nhìn thấy bộ dạng Trần Diệc Nhiên thâm trầm trở lại, Điềm Tâm vẫn là hết sức sáng suốt đành ngậm miệng. Qua thật lâu sau, Trần Diệc Nhiên mới mở miệng thấp giọng nói:
- Chưa từng suy nghĩ tới…
- Hả?
Điềm Tâm nhìn anh càng lúc càng không hiểu anh nói gì. Trần Diệc Nhiên tựa đầu vào ghế, thở ra một hơi giống như tự nói với bản thân:
- Không tính đến chuyện kết hôn.
- …
Điềm Tâm thoáng chốc lại không biết nên nói cái gì cho phải. Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa xe, không biết đang suy nghĩ gì. Trong khi hai người bọn họ trầm mặc, chiếc xe con vẫn chạy về phía trước. Vừa đến nhà chú rể, Trần Diệc Nhiên lại khôi phục bộ mặt tươi tỉnh, tác phong nhẹ nhàng giúp Điềm Tâm mở cửa, sau đó cùng đứng phía sau cô dâu chú rể, lại một lần nữa bưng trà rót nước lắng nghe lời chỉ dạy của cha mẹ.
Rốt cuộc sau khi các nghi thức đều hoàn thành, Trần Diệc Nhiên thở một hơi thoải mái, nhìn vẻ mặt mờ mị của Điềm Tâm, lắc đầu lên tiếng:
- Đi thôi, dẫn em đi ăn kem
- Thật sao? Vậy mau đi
Điềm Tâm liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi. Trần Diệc Nhiên mỉm cười nhìn vẻ mặt chờ không được của cô, quay người đi ra ngoài.
- Diệc Nhiên, hai người tính đi đâu? Muốn ăn cơm trưa sao?
Lý Chính Tiên tinh mắc nhìn thấy hai người bọn họ chuẩn bị vụиɠ ŧяộʍ rời đi liền gọi lại:
- Đưa Điềm Tâm đi ăn kem
Trần Diệc Nhiên hơi quay người, nhìn qua Lý Chính Tiên với vẻ mặt bất đắc dĩ
- Haha. Cậu muốn ra tay với Điềm Tâm sao?
Lý Chính Tiên nháy mắt ra hiệu hỏi Trần Diệc Nhiên. Ngay lập tức, những người bạn thời đại học đang ở đó liền tụm lại chỗ Trần Diệc Nhiên náo nhiệt.
- Đừng làm rộn, Điềm Tâm là em họ của mình.
Trần Diệc Nhiên quay về phía mấy bạn học đang ồn ào giải thích.
- Đúng rồi, là có tình ý với em họ
Một người đeo kính trong đám bạn lên tiếng, vẻ mặt ranh mãnh:
- Đầu năm nay, giữa người yêu đều xưng là anh họ, em họ đấy!
Khuôn mặt trắng nõn của Điềm Tâm đùng một cái đỏ bừng, nhìn những người đang ồn ào trước mắt thoáng chốc trở nên thẹn thùng. Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Điềm Tâm, cười nói:
- Đừng nói lung tung, Điềm Tâm thật là em họ mình, đừng tùy tiện đùa giỡn con bé sẽ xấu hổ.