Tô Tiểu Ngư cảm thấy mình sắp thổ huyết đến nơi. Rốt cuộc đây là thiếu nữ không may nào lại có một người bố không đáng tin cậy như vậy chứ. Con gái bây giờ, mười một mười hai tuổi đã biết làm đẹp, mười sáu tuổi còn mang bộ đồ lót Đô Rê Mon này, chẳng lẽ không sợ bị cười nhạo hay sao?
- Anh à, bộ quần áo trẻ con này không có cỡ lớn hơn đâu...
Tô Tiểu Ngư ôm ngực, miễn cưỡng giải thích với Trần Diệc Nhiên.
- Vậy loại kia có cỡ lớn hơn không?
- Bộ đồ lót đô rê mon này, cỡ lớn nhất...
Tô Tiểu Ngư trầm mặc hết nửa ngày rốt cuộc cũng nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Tuy nhiên cũng chỉ thích hợp từ một mét bốn đến một mét sáu mang thôi.
- Một mét sáu? Vậy cũng đủ rồi.
Trần Diệc Nhiên hết sức hài lòng gật đầu, nói:
- Lấy cái kia đi, nhanh lên, tôi đang gấp.
- Vâng.
Tô Tiểu Ngư thật sư đã bất lực rồi. Trần Dược Nhiên thanh toán xong thì mang theo gói đồ Tô Tiểu Ngư đã gói kỹ, vội vàng quay đầu bước ra.
Tô Tiểu Ngư nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, hét với theo:
- Anh à... Anh không muốn mua nội y cho mình sao?
Chỉ tiếc là Trần Diệc Nhiên biến mất quá nhanh căn bản không thể nào nghe được.
Về đến nhà, Trần Diệc Nhiên nhìn túi giấy trong tay thì hơi do dự, hay là giặt bộ đồ lót này trước đã..
Điềm Tâm đang nhàm chán ngồi chổm hổm vẽ bậy trên mặt đất, nghe thấy tiếng cửa ra vào vang lên thì tranh thủ đứng bật dậy, nói với Trần Diệc Nhiên ở bên ngoài:
- Thế nào rồi anh họ, anh đã về rồi sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên lên tiếng rồi bước vào phòng ngủ của mình, bắt đầu lục tìm một bộ quần áo ngủ thích hợp với Điềm Tâm, sau đó đi đến trước cửa phòng tấm nhẹ nhàng gõ cửa.
Điềm Tâm cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng tắm ra một khe nhẻ, Trần Diệc Nhiên đưa áo quần ngủ trong tay cho Điềm Tâm, cũng không nói gì nữa mà quay người bước ra.
Điềm Tâm cúi đầu nhìn bộ quần áo trong tay, cảm nhận vải bông mềm mại cùng đường vân màu xám tro, rõ ràng đây là đồ của đàn ông mà... Lại tiếp tục mở ra... Tại sao lại không có đồ lót?
- Anh họ, tại sao...
Điểm Tâm thò cái đầu nhỏ ra khỏi khe cửa, hướng đôi mắt to không hiểu nhìn Trần Diệc Nhiên chớp chớp, ngượng ngùng nói:
- Chuyện đó... Có phải anh quên đưa đồ lót cho em rồi không?
- Không quên.
Trần Diệc Nhiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm một tờ báo, không ngẩng đầu mà đáp.
Không quên... Là không hề quên... Vậy là căn bản đồ lót cũng không có sao?
Điềm Tâm lập tức thấy bối rối.
- Đồ lót mới mua đã giặt sạch, lát nữa phơi khô rồi em có thể mặc. Trước tiên em mang áo ngủ đi.
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang bối rối của Điềm Tâm, suy nghĩ một chút đành lên tiếng giải thích.