Chương 15: Muốn đem cô khóa chặt bên người

Chương 15: Muốn đem cô khóa chặt bên người

Lúc nghe được tin tức kia Úc Hàn còn cho rằng bản thân nghe lầm.

Hắn thậm chí xuất hiện giây phút đầu váng mắt hoa ngắn ngủi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Này tính là cái gì?

Nếu thế thì điều khiến Lâm Thiên Hoan mù không phải do người thân của cô, hắn còn có thể quang minh chính đại lấy lý do ân huệ trị liệu cho Lâm Thiên Hoan đem cô cột vào bên người.

Nhưng hiện tại thì sao?

Úc Hàn tâm phiền ý loạn, hắn đem Lâm Thiên Hoan giao cho y tá, lấy cớ có việc rời khỏi bệnh viện, cẩn thận đi điều tra sự việc năm đó.

Nhưng mà sự thật chính là sự thật, nó vĩnh viễn sẽ không theo tâm nguyện của hắn mà thay đổi, năm đó đúng thật là cha nuôi Úc Hàn lái xe lúc say rượu, đυ.ng phải Lâm Thiên Hoan, dẫn tới Lâm Thiên Hoan bị mù.

Vị lão gia kia cả đời làm quá nhiều chuyện ác, say rượu lái xe rồi đâm người việc này ở trong lòng hắn không có lưu lại một chút gợn sóng nào, thậm chí năm đó hắn cũng chỉ tìm luật sư đi đến cha mẹ Lâm Thiên Hoan nói ra điều kiện bồi thường, bản thân hắn không xin lỗi, càng không xuất hiện thời điểm đó.

“Tại sao lại như vậy?” Úc Hàn ấn cái trán, thống khổ rõ ràng hiện trên gương mặt điển trai.

“Úc ca..” Người thuộc hạ rất ít khi thấy Úc Hàn toát ra cảm xúc như vậy, lập tức lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?"

Úc Hàn vẫy vẫy tay, ra hiệu người kia lui xuống, tự mình tự châm một điếu thuốc.

Cha hắn sớm đã mất vì căn bệnh ung thư vào hai năm trước, chứng cứ lưu lại hiện tại hắn cũng có thể nghĩ cách xóa sạch, Lâm Thiên Hoan nhất định sẽ không biết chân tướng.

Cô nhất định sẽ không biết.

Nhưng vạn nhất cô biết thì sao?

Đến lúc đó cô vẫn đối với hắn ôn nhu ngoan ngoãn như thế sao? Hắn vất vả lắm mới chiếm được độ hảo cảm của cô còn có thể tồn tại không?

Đáp án rõ ràng là không thể.

“Nhất định không thể để cô ấy biết.” Úc Hàn phun ra một ngụm sương khói, sắc mặt thâm trầm.

Trong lòng hắn thậm chí sinh ra suy nghĩ ác độc, đó chính là làm Lâm Thiên Hoan vĩnh viễn không cần thấy nữa.

Chỉ cần Lâm Thiên Hoan không nhìn thấy, vẫn là một người không nơi nương tựa, tiểu đáng thương yêu cầu hắn rủ lòng thương bảo vệ, thế thì hắn có thể luôn chiếm hữu Lâm Thiên Hoan, luôn đem Lâm Thiên Hoan khóa lại bên người.

Như vậy, Lâm Thiên Hoan chỗ nào cũng không thể đi, chỗ nào cũng đi không được, chỉ có thể ở trong cái l*иg hắn tạo ra, được hắn nhốt lại sủng ái, cùng hắn hàng đêm ân ái.

Bọn họ sẽ là vợ chồng ân ái nhất, sẽ là bạn đời có sinh hoạt hài hòa nhất.

Úc Hàn tự nhận hắn không phải là người tốt, trước đây có người cầu xin hắn, hắn cũng hoàn toàn không có chút mềm lòng, hắn cho rằng chính mình vào lúc này cũng có thể trở thành người xấu như thế.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là lựa chọn tận tâm tận lực trị liệu tốt nhất cho Lâm Thiên Hoan.

Sau khi cùng bác sĩ xác nhận xong phương án trị liệu, Lâm Thiên Hoan lôi kéo ống tay áo Úc Hàn, nhẹ nhàng kéo kéo hắn, thanh âm nho nhỏ: “Em còn nghĩ rằng, anh nghe được phải tốn nhiều tiền như vậy, sẽ bị dọa chạy…”

Úc Hàn bật cười, hắn xoa đầu Lâm Thiên Hoan, nói cho cô biết: “Chồng em rất có tiền, em hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề về phương diện.”

Lâm Thiên Hoan cũng theo đó cười, niềm vui sướиɠ nhộn nhạo xuất phát trên người cô, mi mắt cô cong cong nói: “Lúc ấy ba mẹ em chính là như vậy, sau khi biết số tiền trị liệu, liền không nói hai lời trực tiếp kéo em đi rồi."

Nghe thực sự thảm, chính là bởi vì có thể có được trị liệu tốt nhất, ước nguyện nhìn lại ánh sáng của cô đã tiến thêm một bước, Lâm Thiên Hoan hiện tại có thể đem chuyện này giống như chuyện cười nói ra.

Úc Hàn khi nghe lại càng cảm thấy đau lòng, hắn đem Lâm Thiên Hoan ôm vào trong lòng ngực, đối với cô nói: “Ba mẹ em căn bản không xứng làm ba mẹ của em.”

“Về sau em cũng sẽ không liên lạc với bọn họ,” Lâm Thiên Hoan nói: “Thật sự cảm ơn anh, A Hàn, chờ đến sau này đôi mắt em thấy được, em liền nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền, sau đó đem số tiền kia trả cho anh…”

Úc Hàn nghe thấy mấy lời này lập tức vẻ mặt nghiêm lại, đem Lâm Thiên Hoan nắm chặt phát đau.

“Đừng nói mấy lời này.” Úc Hàn nhéo cằm cô, ngữ khí nghiêm túc: “Đừng nói những việc như trả tiền cho anh, Thiên Thiên, anh chỉ muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”

“Ngô… Đã biết,” Lâm Thiên Hoan không hiểu Úc Hàn sao đột nhiên lại tức giận, nhưng cô vẫn cứ mềm mềm nhuyễn nhuyễn mà đáp lại: “Về sau em không nói nữa, anh cũng đừng tức giận nữa nha, anh làm em có chút đau.”

“Thực xin lỗi.” Úc Hàn buông ra bàn tay Lâm Thiên Hoan bị hắn nắm chặt, lại đem cô ôm vào trong lòng ngực, gần như mất khống chế mà thỉnh cầu: “Đáp ứng anh, mặc kệ thế nào đều đừng rời bỏ anh được không?”

“A Hàn, anh, anh làm sao vậy?” Lâm Thiên Hoan thật sự không rõ lý do.

Úc Hàn lại bướng bỉnh nói: “Em đáp ứng anh, Thiên Thiên, anh muốn em đáp ứng anh.”

“Được.” Lâm Thiên Hoan vuốt vị trí gương mặt hắn, đem môi mềm hướng lên hôn hôn, cười nói: “Em vĩnh viễn đều không rời bỏ anh, A Hàn, em sẽ vẫn luôn bồi ngươi, sẽ vẫn luôn vẫn luôn bồi ở bên cạnh anh.”