Chương 19: Bắt đầu yêu đương (2)

Thẳng đến lúc này, có cuộc gọi từ Úc Hàn gọi đến, Lâm Thiên Hoan không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

Úc Hàn lại gọi, Lâm Thiên Hoan lại tắt, sau khi lặp lại vài lần, Úc Hàn gửi tin nhắn dò hỏi: ["Nghe dì giúp việc nói em đi ra cửa, em ở đâu?"]

Lâm Thiên Hoan trực tiếp đem định vị vị trí gửi qua.

Lại đợi trong chốc lát, Úc Hàn vẫn không có phản ứng.

“Hắn như thế nào có thể như vậy?” Lâm Thiên Hoan bị uất ức khóc.

Cô cảm thấy Úc Hàn một chút đều không quan tâm mình, nếu là thật sự thích cô, như thế nào có thể đối với việc cô đi hộp đêm thờ ơ như vậy?

Cô vừa khóc, đám người bên cạnh đều sợ hãi, nam nữ đều lại gần quan tâm hỏi thăm.

“Không có việc gì, hôm nay tôi mời khách, mọi người một người đều không được đi, phải bồi tôi say a."

Lâm Thiên Hoan là thể chất ngàn ly không say, từ nhỏ đến lớn cô đều không uống say, hôm nay lại phát ra lời nói hùng hồn như vậy, cũng không biết là bị cái gì kí©h thí©ɧ.

Mọi người thử dò hỏi cũng không có đáp án, chỉ có thể bồi cô uống, nhưng mới uống không bao lâu, liền có một đại soái ca mặt lạnh cao gầy anh tuấn đi tới, đem Lâm Thiên Hoan chặn ngang bế lên, muốn mang cô đi.

“Soái như vậy? Người này là ai?” Mọi người xung quanh khe khẽ nói nhỏ.

Lâm Thiên Hoan cảm xúc không tỉnh táo, vừa nháo vừa quậy Úc Hàn: "Anh để tôi xuống, anh là ai a? Tôi căn bản không quen biết anh."

Cô vừa nói như vậy, các bạn bè bên cạnh ngay lập tức vội cản hắn, không dám để Úc Hàn rời đi.

Úc Hàn nhìn xuống Lâm Thiên Hoan, ngữ khí không tốt: “Thật sự không biết tôi?”

Lâm Thiên Hoan dựa vào trong lòng ngực hắn quơ quơ, đúng lý hợp tình: “Thật sự không biết, anh là ai a?”

Úc Hàn nói: “Bạn trai em.”

Lâm Thiên Hoan lập tức phản ứng không kịp, sửng sốt một chút, mới đỏ mặt lẩm bẩm: “Cái gì mà bạn trai chứ…”

Những người bạn đó chưa thấy qua Úc Hàn, tất cả đều không rõ nguyên do, còn có người chạy nhanh đến cưỡng chế Úc Hàn đem Lâm Thiên Hoan buông ra.

Lâm Thiên Hoan lúc này mới chậm rì rì giải thích: “Kỳ thật tôi biết anh ấy, mọi người từ từ uống đi, tôi đi trước.”

Cô vẫn là cùng Úc Hàn rời đi, lưu lại những người bạn kia không hiểu chuyện gì gửi đến một loạt tin nhắn đến máy cô, Lâm Thiên Hoan cảm thấy ồn áo quá, cô đơn giản bật chế đố rung cho điện thoại.

Tuy rằng uống không say, nhưng sau khi lên xe vẫn là có chút choáng váng, Lâm Thiên Hoan không nói cái gì nữa, tùy ý để Úc Hàn lái xe mang cô trở về.

Thời điểm xuống xe Úc Hàn tới giữ chặt cô, cô mới hỏi: “Anh vừa rồi… Nói là bạn trai em… Đó là có ý tứ gì?”

Đôi mắt cô dưới ánh trăng long lanh, con ngươi sáng ngời, trong ánh mắt như hàm chứa vì sao trên bầu trời, cô cố ý hỏi: “Chúng ta không phải là quan hệ bao dưỡng sao? Anh có phải cảm thấy bị em bao dưỡng rất không thích đúng không, cho nên mới không muốn thừa nhận a?”

Úc Hàn nắm tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức phủ nhận: “Không có cảm thấy không thích, là vinh hạnh của tôi.”

Lâm Thiên Hoan hoàn toàn không tin, mang theo mùi rượu lẩm bẩm: “Như thế nào cảm thấy anh *âm dương quái khí?”

Âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ, hành động quái dị, khác với người thường hoặc khác với bộ dạng lúc bình thường, thái độ thiếu chân thực.

Lâm Thiên Hoan nửa ngày không xuống xe, Úc Hàn đơn giản liền ôm cô lên, mang theo cô từng bước đi đến dưới lầu, đi lên thang lầu.

“Mặc kệ em nghĩ như thế nào, Thiên Thiên,” cho dù là ôm Lâm Thiên Hoan, Úc Hàn cũng không chút nào thở dốc, hô hấp vững vàng: “Bao dưỡng cho thỏa đáng, quan hệ khác cũng tốt, tôi đều vui, bởi vì tôi vẫn luôn rất thích em.”

Sau khi đem lời tỏ tình trong lòng nói ra, Úc Hàn rất khó mà không khẩn trương.

Ở thời đại niên thiếu, Lâm Thiên Hoan là nữ thần mà hắn nhìn thấy nhưng không với tới được, mà hiện giờ, người này đã ở trong lòng ngực.

Cô tốt đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, thế cho nên sau khi có được hắn liền không muốn mất đi.

Hắn sợ hãi Lâm Thiên Hoan cự tuyệt mình.

Nhưng mà Lâm Thiên Hoan đem cổ hắn ôm, giọng nói mềm mại, đối với hắn nói: “Vậy… Chúng ta yêu đương đi.”