Chương 17: Bắn tới tử ©υиɠ, ngủ chung, vì cô làm bữa sáng

Bồn tắm lớn vẫn luôn ấm áp, làm thật lâu đều không cảm thấy lạnh lẽo, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp không ngừng tấn công, nước ấm bao vây lấy thân thể, quá mức thoải mái khiến Lâm Thiên Hoan ở một lần cao trào cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Úc Hàn mở khóa còng tay cho cô, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ cô, lại rửa sạch hoa huyệt cho cô, ôm ra bồn tắm lau khô thân thể.

Thời điểm sấy tóc Lâm Thiên Hoan mơ hồ có cảm giác, cô có thể cảm giác được chính mình đang ghé trên đùi Úc Hàn, lại nhiều thêm một cảm giác không rõ.

Cô thậm chí không nhớ rõ ngày đó chính mình đã nói gì, nhưng một người đương sự khác lại nghe rõ ràng.

Úc Hàn nghe được Lâm Thiên Hoan nói: “Anh đừng đi…”

Động tác trên tay hắn ngừng nửa nhịp, lại cách thật lâu, mới thấp giọng đáp lại: “Được.”

Úc Hàn cũng không muốn rời đi.

Mỗi một lần làm xong, hắn đều muốn ôm nữ nhân này đi vào giấc ngủ, nhưng hắn cũng sẽ lo lắng chính mình quá mức nhiệt tình sẽ đem Lâm Thiên Hoan dọa chạy.

Sự việc thời cấp 3 hắn còn nhớ rõ rõ ràng.

Người chủ động theo đuổi Lâm Thiên Hoan, Lâm Thiên Hoan một người đều không để ý tới, còn cảm thấy phiền, nhưng thật ra chính cô cũng chủ động theo đuổi nam sinh.

Nam sinh kia là bạn cùng lớp Úc Hàn, ngay lúc đó là *giáo thảo lạnh lung, lúc ban đầu giáo thảo đối với Lâm Thiên Hoan ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cô lại nói thích hắn đối với mình bộ dáng thờ ơ.

*Giáo thảo: chỉ người vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Thời thiếu nữ Lâm Thiên Hoan hoạt bát lại xinh đẹp, thời điểm có người con gái ngày nào cũng tiếp xúc chủ động theo đuổi mình, thật sự làm nam sinh không thể chống cự. Bất quá chỉ thời gian mấy ngày, vị giáo thảo kia liền vì cô mà luân hãm, nhưng Lâm Thiên Hoan lại cảm thấy không thú vị.

Đến khi giáo thảo theo đuổi ngược lại cô, cô gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, còn tỏ vẻ: "Người mặt này của cậu nhìn từ xa còn ổn, nhưng nhìn kỹ lại không đẹp lắm, hơn nữa không thể giữ được biểu tình kia, một người không có biểu tình soái như vậy, thật sự là không xứng với bộ dáng như hoa như ngọc này của tôi.”

Thời điểm Lâm Thiên Hoan làm cho người ta thích mình thì thật đáng yêu, thời điểm làm tức giận cũng là xinh đẹp như vậy, giáo thảo kia bị lung lay như vậy một chút, tinh thần sa sút quá mức vài tuần mới dừng, nhưng Lâm Thiên Hoan lại vô tâm không phổi mà tiếp tục vui sướиɠ, giây lát liền đem người này quên ra sau đầu.

Cô tựa hồ luôn là như vậy, hứng thú tới mau, đi cũng mau, tự do tự tại lại luôn có thể khiến người khác lưu luyến, như là đám mây trôi nổi cùng chim bay trên bầu trời, chỉ sợ giờ này lúc này cô đang ở trong lòng ngực của mình, Úc Hàn cũng hoàn toàn không xác định chính mình có thể đem cô hoàn toàn có được không.

“Thiên Thiên…”

Úc Hàn đem Lâm Thiên Hoan ôm đến trên giường, cúi người hôn môi đến mặt mày cô, đối với cô nói chúc ngủ ngon.

Tình yêu hắn dành cho Lâm Thiên Hoan đã càng ngày càng vô pháp thu liễm, chính là không biết Lâm Thiên Hoan hứng thú đối với hắn còn có thể kéo dài bao lâu.

Chờ đến khi Lâm Thiên Hoan tỉnh lại bên gối cũng không có người, vị trí bên cạnh cũng không có độ ấm.

“Nhầm hả?”

Lâm Thiên Hoan có điểm mất mát mà chùy chùy giường, môi kiều nhuận cũng hơi hơi bĩu lại.

Rõ ràng cảm giác được nam nhân ôm ngủ, chẳng lẽ là nằm mơ sao?

Lâm Thiên Hoan rửa mặt xong liền buồn bực không vui đi xuống phòng khách, lúc này mới phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang ở phòng bếp, khi thấy cô còn cất giọng hỏi thăm đơn giản: "Tỉnh rồi?"

Đôi mắt Lâm Thiên Hoan ảm đạm lập tức sáng lên.

Cô chạy nhanh đến ôm hắn, muốn nhảy trên người hắn luôn, lại bị người đàn ông lãnh đạm ngăn lại: “Tôi đang nấu cơm, đừng lộn xộn.”

Lâm Thiên Hoan lập tức liền không vui.

Cô cùng nam nhân tách ra, đứng ở một bên ôm cánh tay, lạnh lùng hỏi: “Úc lão sư, là không thao em tốt, nên anh đã chán ghét em?”

Úc Hàn làm việc trên tay đâu vào đấy, hỏi cô: “Vì sao hỏi như vậy?”

"Đối với em nhiệt tình một chút a, đêm qua đem tử ©υиɠ nhân gia đều thao mở, còn bắn trong huyệt nhiều tinh như vậy, kết quả hiện tại có thái độ này..."

Lâm Thiên Hoan càng nói càng ủy khuất, nhưng giây tiếp theo, Úc Hàn mặc tạp dề lập tức tiến gần đem cô ôm chặt trong ngực hôn môi.

“Ngô…”

Đó là hôn sâu kiểu Pháp, khi kết thúc Úc Hàn còn bóp bộ ngực sữa Lâm Thiên Hoan một phen, thở hổn hển đáp cô: “Đối với em tôi vĩnh viễn đều sẽ không chán ghét, ngoan một chút, tôi đi làm cơm sáng cho em.”

“Ân ~”

Lâm Thiên Hoan ôm lấy cánh tay Úc Hàn, đối diện đôi mắt thâm thúy liền theo bản năng thuận theo gật gật đầu.

Trên môi còn sót lại độ ấm và nước miếng không thuộc về chính mình, Lâm Thiên Hoan vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, mới đỏ mặt dựa người qua nhìn Úc Hàn nấu cơm.

Làm cái gì không quan trọng, mấu chốt là người đẹp.

Nam nhân của cô sao có thể soái như vậy chứ? Bộ dáng mặc tạp dề cũng anh tuấn làm người không rời được mắt.

Tuy rằng là cảm giác ở nhà, nhưng Lâm Thiên Hoan cảm giác được lại không phải ấm áp, mà là muốn làʍ t̠ìиɦ.

Bằng không chờ đến buổi tối liền play tạp dề?

Cô rất muốn nhìn thử bộ dáng Úc Hàn chỉ mặc một cái tạp dề trên người a.

Lâm Thiên Hoan đang ở nơi này miên man suy nghĩ, bên cạnh Úc Hàn đưa cho cô một ly sữa bò ấm vừa đủ.

“Em muốn thêm mật ong.” Lâm Thiên Hoan thuần thục cùng Úc Hàn làm nũng.

Úc Hàn liền nói: “Đã thêm cho em rồi.”

Đã thêm rồi?

Đều do cô vừa rồi chỉ lo xem người, không chú ý việc này.

Tay nghề Úc Hàn thực không tồi, bữa sáng Lâm Thiên Hoan ăn rất vừa lòng, thu dọn chén bát đã có dì giúp việc làm, Úc Hàn cũng không động tay vào, cơm nước xong xuôi liền muốn rời khỏi.

“Chờ một chút!” Lâm Thiên Hoan gọi hắn lại.

Úc Hàn quay đầu nhìn qua.

“Khụ.”

Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm, Lâm Thiên Hoan bỗng nhiên đỏ mặt.

Nên mở miệng như thế nào đây?

Cô thế mà cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

“Cái kia…” Câu tỏ tình Lâm Thiên Hoan vẫn không thể nói nên lời, cô thẳng thắn ưỡn ngực, giơ giơ cằm

lên, dùng tư thái cao quý nói: “Bằng không, em bao dưỡng anh được chứ?”

————

Góc nhỏ:

Thiên Thiên: Muốn yêu đương nhưng ngượng ngùng nên nói làm sao bây giờ?

Úc Hàn: Không sao, tôi dạy em.