Chương 2:

Lâm Thiên Hoan xinh đẹp xuất hiện không ngừng trước mắt, còn mặc áo ngủ rất ngắn, chẳng sợ hiện tại cô chỉ ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình, từ bóng dáng nhìn đến đã thể hiện vẻ thướt tha yểu điệu, có một cổ phong lưu quyến rũ không nói nên lời.

Nam nhân tầm thường nhín đến bóng dáng như vậy, ít nhiều ánh mắt sẽ đăm đăm, nhưng Úc Hàn như cũ là một bộ dáng ngay thẳng, tới chỗ Lâm Thiên Hoan nói chuyện, cô phát hiện tầm mắt vị nhϊếp ảnh gia này còn ngắm nhìn chiếc máy camera, căn bản không liếc mắt cô một cái nào.

Lâm Thiên Hoan âm thầm tức giận.

Chẳng lẽ hiện tại mị lực cô không được sao?

Lâm Thiên Hoan cắn môi, trong chốc lát lại khôi phục bộ dáng cười tươi như hoa thành lúm đồng tiền, đối với Úc Hàn nói: “Úc tiên sinh, anh trước kia từng chụp qua ảnh khỏa thân rồi hả?"

Úc Hàn rốt cuộc từ thiết bị ngẩng đầu, nói: “Chưa từng chụp qua.”

Lâm Thiên Hoan nhìn khuôn mặt anh tuấn lại cấm dục của hắn, nhẹ nhàng cười, đem đầu tóc vén sau lưng, sau đó chậm rãi cởϊ áσ ngủ trên người ra.

Thân thể mềm mại bên trong cứ như vậy hiện lên.

Ngực lớn với hình dạng đầy đặn như giọt nước được áσ ɭóŧ ren màu trắng nâng đỡ, mắt thấy hình ảnh sinh động, giữa hai chân dưới thân được qυầи ɭóŧ tam giác bao vây, mơ hồ lộ ra nhan sắc sinh động lại mang theo mê hoặc, đùi trắng nõn thẳng tắp, eo nhỏ chỉ cần một bàn tay có thể nắm được, mông vểnh như trái đào, còn có đường cong và xương quai xanh duyên dáng, mặc cho ai nhìn đến hình ảnh này đều không thể không nói một câu "thật là một vưu vật tuyệt sắc."

Úc Hàn lại chỉ nhăn mi, hỏi: “Lâm tiểu thư làm gì vậy?”

Lâm Thiên Hoan thoải mái hào phóng: “Tôi muốn chụp ảnh khỏa thân.”

“Tôi cũng không chụp loại ảnh chụp này.” Úc Hàn đem camera chuẩn bị cho Lâm Thiên Hoan tháo xuống, lạnh lùng nói: “Tiền đặt cọc tôi sẽ trả lại cho trợ lý cô, tạm biệt.”

Hắn chuẩn bị rời đi, Lâm Thiên Hoan lại đem bàn tay mảnh khảnh vươn tới, đặt xuống tay nắm cửa, ngữ tốc không nhanh không chậm: “Tôi lại cho anh thêm mười vạn.”

Úc Hàn dao động.

Lâm Thiên Hoan cũng gợi lên khóe môi.

Bao nhiêu tiền cô đều có thể chi, chỉ là du͙© vọиɠ với người đàn ông này không thể lập tức được thỏa mãn, cô muốn đem hắn tới tay mình, chỉ phải mưu tính từ từ.

Cũng may đối với soái ca cô cũng có đủ nhiều kiên nhẫn.

“Chẳng lẽ thế còn không được sao?” Lâm Thiên Hoan đúng lúc phát ra thanh âm mềm yếu, mang theo điểm nhu nhược đáng thương nói: “Tôi nghe nói nhân phẩm Úc tiên sinh rất tốt, cho nên mới tìm anh chụp..."

Úc Hàn nhìn qua cô, nhìn nhau vài giây lại dời đi, tiếp đó sửa lại mục đích: "Vậy thành giao.”

Lâm Thiên Hoan nhìn thấy vành tai hắn hơi hơi đỏ.

Cho nên, hắn có lẽ cũng không phải giống như biểu hiện bên ngoài thờ ơ của hắn như vậy.

“Cụ thể muốn chụp phong cách gì, tôi cảm thấy chúng ta còn cần thảo luận một chút.”

Úc Hàn không nhìn lại cô, nhưng thời điểm Lâm Thiên Hoan dựa gần người hắn nói chuyện, lại có thể cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ.

Thật đáng yêu.

Nếu không phải hiện tại là xã hội bình đẳng, khả năng cô sẽ đem hắn kéo lên giường lột sạch, dùng tiểu huyệt hung hăng cưỡиɠ ɠiαи căn côn ŧᏂịŧ dưới háng hắn.

Cũng không biết dươиɠ ѵậŧ Úc nhϊếp ảnh gia lớn hay không lớn.

Tuy rằng người đẹp rất quan trọng, nhưng nếu dươиɠ ѵậŧ lớn một chút mới có thể làm cô sướиɠ nhất a.

Lâm Thiên Hoan tâm viên ý mã mà cùng Úc Hàn thảo luận xong, liền bắt đầu chính thức quay chụp.

Úc Hàn hiện giờ nghèo rớt mồng tơi, không có trợ lý, từ lấy đạo cụ đến dựng cây tấm phản quang, tất cả đều chỉ một mình hắn làm, tuy rằng hắn đã đủ nỗ lực, nhưng Lâm Thiên Hoan lại không phối hợp, thời điểm đến động tác thứ hai cô liền cố ý không di chuyển, dù Úc Hàn làm mẫu bằng cách nào, cô chính là không có cảm giác.

“Bằng không Úc tiên sinh tới giúp em đi.” Lâm Thiên Hoan tự nhiên nói.

Úc Hàn giãy giụa một chút, vẫn là bất lực tới gần cô, đυ.ng phải mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh.

“Chân cô nên đặt ở vị trí này.”

“A ~” Lâm Thiên Hoan không tự giác thở hổn hển một tiếng, thân thể cũng run nhè nhẹ, cô rụt rụt mắt cá chân, trong mắt hàm chứa một chút dâʍ đãиɠ, cùng với nam nhân nũng nịu nói: “Úc tiên sinh làm cho em thật ngứa.”

————

Lời tác giả muốn nói:

Quay chụp không đứng đắn.

Lần này là chuyện xưa của tiểu yêu tinh Thiên Thiên cùng nhϊếp ảnh gia cấm dục Úc Hàn.

Bất quá hắn cấm dục chỉ là đối người khác, cuối cùng hắn vẫn sẽ trầm luân cùng Thiên Thiên làʍ t̠ìиɦ không thể tự kềm chế...

Lời editor muốn nói:

Đây là một đoản văn trong tập truyện Ngày Ngày Thâu Hoan, mời mọi người đọc vui vẻ ...