Ngày hôm sau, Lâm Lang "vô tình" nghe thấy kết cục của đám bạn gái nhỏ của cậu ta.
"Cậu thật là nhẫn tâm mà, nhất dạ phu thê bách dạ ân, vậy mà cậu không đau lòng?"
Cô nhìn con sói lớn nào đấy đang nằm trên đùi, véo lỗ tai của cậu. Như thế nào là trở mặt vô tình, cô đã biết được rồi. Có lẽ đối với vị Thái tử gia này mà nói, phụ nữ cũng giống như mấy trò tiêu khiển của cậu ta, phục vụ cậu ta vui vẻ, sẽ nuôi cô ta bằng cẩm y ngọc thực, nhưng nếu chán rồi, vậy xin lỗi, cô nên thu dọn chăn gối cút đi!
Chu Đạt ở một bên nhìn vậy thì sợ hãi.
Mọi người đều biết, Tiết Thiệu không thích người khác chạm vào lãnh địa tư mật của cậu ta, tỷ như chỗ mẫn cảm như lỗ tai vậy. Trước kia có một tiểu minh tinh thanh thuần, tự cho là được cưng chiều không cố kỵ gì, muốn tán tỉnh cắn lỗ tai Tiết Thiệu, cậu lập tức nổi trận lôi đình, bây giờ cái cô tiểu minh tinh đó còn không biết đang ở góc nào mà làm nhân vật quần chúng.
Quả nhiên, thiếu gia nhăn mày, đang định nổi cáu, Lâm Lang liền nói, "Lỗ tai xinh đẹp như vậy, đeo khuyên tai thật là đáng tiếc, sờ cũng sờ không đã ghiền." Còn chép chép miệng, giọng điệu vô cùng nuối tiếc.
Quản gia trẻ tuổi yên lặng cúi đầu.
Ở trước mặt cô gái có EQ cao này, cô luôn đem nguy hiểm bóp chết khi còn ở trong nôi, lần trước cô ấy chẳng qua là sờ đầu Tiết Thiệu, lại nói mấy câu, ngày hôm sau Chu Đạt liền thấy tiểu chủ nhân bá đạo nhà mình thay đổi một kiểu tóc ngắn màu đen thoải mái, khiến ông chủ bà chủ vừa về nhà mừng đến mức lệ nóng doanh tròng.
"Này thì nhằm nhò gì, bỏ đi là được."
Thiếu niên bị khích lệ đến vui vẻ ra mặt, rất nhanh dời đi lực chú ý.
Lâm Lang mỉm cười tháo xuống khuyên tai đá quý nhiều màu thay cậu, "Nếu đau cậu cứ nói, tôi sẽ nhẹ lại."
Ngón tay của cô gái lướt qua vành tai, tựa như lông vũ gãi đầu quả tim, khiến cậu ngứa ngáy.
Tiếu Thiệu không nhịn nổi túm lấy tay cô.
"Sao vậy?" Cô cúi đầu nhìn, vài sợi tóc quấn quanh cổ cậu.
"Em sẽ mãi mãi ở bên tôi chứ?"
Tiết Thiệu có thể nghe được cả tiếng thở của mình.
"Cái này thì phải xem cậu có thật lòng hay không." Lâm Lang sửng sốt, bên môi chợt xuất hiện nụ cười như nước xuân, nửa nghiêm túc nửa vui đùa mà nói, "Cậu biết đấy, tôi ghét nhất là kẻ nói dối."
Thiếu niên đột nhiên im lặng.
Chẳng mấy chốc, Tiết Thiệu nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi của cậu, Tiết gia quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi không ít khách quý là nhân vật nổi tiếng tham gia lễ trưởng thành của cậu.
Buổi tối ngày đó, một cuộc gặp gỡ cá nhân đã được chuẩn bị, bạn bè chơi thân với Tiết Thiệu đều hãnh diện đi tới, còn mang theo bạn đồng hành, trai xinh gái đẹp, quần là áo lượt trông vô cùng thích mắt.
Tiết Thiệu một thân âu phục nhỏ màu tím, thắt nơ đỏ, rất đẹp đẽ trẻ trung. Có lẽ là do trong khoảng thời gian này cậu "tu thân dưỡng tính", gần như mỗi ngày đều ở cạnh Lâm Lang, dùng chung thời gian biểu của đối phương, đọc sách, luyện chữ, giải trí, quy luật y hệt đối phương.
Mấy cô gái mặc váy ngắn một bên quan sát cậu, một bên thì thầm bàn tán.
Tiết Thiệu bây giờ, nào còn là thiếu gia hống hách như trong lời đồn?
Rõ ràng là một vị công tử ngọc thụ lâm phong!
Chỉ có Chu Đạt biết, thiếu gia nhà mình đang mất tập trung.
"Lâm Lang đâu?" Tiết Thiệu lúc nào cũng nhìn đồng hồ, mày nhướng cao hiện rõ sự nóng nảy.
Hôm nay vừa lúc là kỷ niệm tháng thứ nhất hai người quen nhau, dù là ngày sinh nhật, Tiết Thiệu cũng không quên chuẩn bị quà kỷ niệm, thực tế, cậu cũng đang mong chờ món quà bất ngờ của đối phương.
"Tiểu thư Lâm Lang có gọi điện thoại trước rồi, nói là bị kẹt xe." Chu Đạt nói, sau đó lại nhận một ánh mắt sắc lạnh của Tiết Thiệu, rõ ràng cho thấy cậu không vui, thiếu gia cũng thật là càng sống càng lùi mà. Chu Đạt nghĩ thầm, trên mặt vội vàng xin tha, "Hôm nay thiếu gia là nhân vật chính, tiểu thư Lâm Lang làm vậy cũng không phải sợ cậu bị phân tâm sao? Có lẽ tiểu thư Lâm Lang đang chuẩn bị bất ngờ cho thiếu gia cũng nên."
Sắc mặt Tiết Thiệu khá hơn nhiều, lẩm bẩm nói, "Cũng đúng thật."
Nguy cơ giải trừ, Chu Đạt thở ra một hơi.
"Tiết Thiệu, hoá ra cậu ở chỗ này." Một cô gái tóc xoăn bưng một ly rượu vang đỏ đến gần.
"Chị họ." Tiết Thiệu đối với Lý Tuyết Hàm còn xem như khách khí, quan hệ giữa mẹ Tiết và nhà họ Lý không tồi, Lý Tuyết Hàm cũng thường xuyên đến nhà cậu làm khách, cũng là nữ sinh "không cảm nắng" cậu trong muôn vàn nữ sinh, tính cách sang sảng này làm Tiết Thiệu rất có hảo cảm.
"Tại sao không thấy bạn gái nhỏ của cậu đâu vậy?" Lý Tuyết Hàm trêu ghẹo nói, "Không phải sợ đấy chứ?"
Bạn nữ bên cạnh cô ta phụ hoạ, "Một đứa bình dân như cô ta thì biết được gì nhiều đâu? Tham gia bữa tiệc thượng lưu loại này, đoán chừng đã sớm bị doạ thành chim cút rồi!"
Giọng cô ta không lớn, nhưng chung quanh đều nghe được rõ ràng, mọi người đều cười lên.
Tiết Thiệu nhíu mày.
Lý Tuyết Hàm nhìn vẻ mặt của cậu, biết cậu sắp nổi giận, trong lòng thầm hận giá trị của cô gái kia, tiếp tục nói, "Có điều nàng dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, cất giấu như vậy là sao chứ? Tóm lại cũng là thứ không lên được mặt bàn."
Cha mẹ của Lý Tuyết Hàm là công chức nhà nước cấp cao, tài lực có lẽ không bằng Tiết gia, nhưng trong vòng cũng là công chúa nổi danh, người theo đuổi đông đảo, cô ta vừa nói xong lập tức có người tán đồng theo.
Lâm Lang khoan thai tới muộn, dưới sự dẫn đường của Chu Đạt bước vào, vừa vặn đối diện tầm mắt của cô ta.
Lúc này Tiết Thiệu là đưa lưng về phía cô.
Vị công chúa Lý gia mặc váy màu xanh lá cây tới đầu gối này hơi hơi mỉm cười, "Lúc trước tôi nghe nói cậu có đánh cược với bọn Hoa thiếu, nói là trong vòng một tháng sẽ chinh phục được Hứa Lâm Lang, còn chụp hình làm chứng."
Được đến ám chỉ của cô, mọi người sôi nổi ồn ào.
"Quả nhiên không hổ là Tiết thiếu!"
Dưới sự quạt gió thêm củi của cô ta, Tiết Thiệu đành phải lấy ra điện thoại của mình.
Bên trong có hình ảnh hai người hôn nhau.
Lý Tuyết Hàm cũng không vui vẻ gì.
Vì trong ảnh chụp, cô gái cúi đầu viết thư pháp, cậu trai đẹp trai nhân lúc này trộm hôn cô ấy một cái, một bộ gian kế thành công. Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng là một câu chuyện tình yêu trong sáng.
Điều này cũng không giống ban đầu, Tiết Thiệu vì khoe khoang, sẽ thừa dịp xong việc chụp một tấm ảnh chụp ám muội, ngay lúc đó trên cổ của Hứa Lâm Lang vẫn còn lưu lại dấu hôn của hắn.
Có lẽ bản thân Tiết Thiệu cũng chưa nhận ra, cậu ta để ý đến cô gái này.
Không, cô ta tuyệt đối không thể để cậu biết.
Chơi với nhau nhiều năm, Lý Tuyết Hàm cũng coi như thăm dò được tính tình ăn mềm không ăn cứng của cậu ta, lập tức khoa trương cười nói, "Tiết Thiệu, nhìn cái bộ dạng thâm tình này của cậu, đừng nói là cậu thật sự thích cô bé bình dân này rồi đó nha?"
Tựa như mở ra máy hát, mọi người mồm năm miệng mười, tiến thêm một bước nói ra những lời cô ta chưa nói, toàn là chửi bới Hứa Lâm Lang, cùng với một vài nghi ngờ đối với ánh mắt chọn người của Thái tử gia.
Tiết Thiệu là Hỗn Thế Ma Vương, để ý nhất vẫn là mặt mũi của chính mình.
Tuy rằng cậu có chút không thoải mái, nhưng vẫn mạnh miệng nói theo mọi người, "Cái này chỉ là trò chơi mà thôi, mấy người suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi đường đường là Thiếu gia của Tiết thị, sao có thể coi trọng cô ta?"