Đôi mắt đen nhánh của Lâm Lang bịt kín một tầng sương mỏng.
Trò chơi săn diễm của Tiết thiếu, Hứa Lâm Lang không phải là người duy nhất bị trúng chiêu, nhưng lại có kết cục thảm hơn tất cả bạn gái cũ của hắn. Bởi vì sau khi bỏ cô, Tiết thiếu lại nhắm vào mục tiêu kế tiếp, cũng chính là nữ chủ Trương Manh Manh, ngu đần, lại ngoài ý muốn có nguyên tắc. Có một lần hai người cãi nhau, Trương Manh Manh tự dưng bóc lên tình cũ của hắn, Hứa Lâm Lang trực tiếp nằm cũng trúng đạn, bị bảo tiêu của Tiết gia đánh ngất rồi ném vào quán bar.
Kết cục sau đó không cần nghĩ, cha mẹ Hứa gia cầm tiền của Tiết gia, trực tiếp gả cô cho một lão già ở vùng núi xa xôi nào đó làm vợ, sống sờ sờ bị chà đạp đến chết.
Cô nhắm mắt, đem gương mặt không cam lòng trước khi chết của Hứa Lâm Lang dừng lại trong óc.
"Một người có hai cái tôi, một cái thức tỉnh trong bóng đêm, một cái ngủ say ngoài ánh sáng." Cô đọc tập thơ, giọng nói mang theo một chút thanh lãnh cấm dục, làm cho gương mặt càng thêm thanh diễm.
Vài bóng người từ phía sau đường mòn đi qua, trong đó nam sinh cao lớn kia quay đầu lại liếc nhìn cô một cái. Trên ghế dài màu trắng khắc hoa, cô gái xoã tung một đầu tóc đẹp, ngón tay vén tóc mái qua bên tai.
"Ê, nhỏ kia!"
Lâm Lang kẹp tập thơ mắt nhìn thẳng, rất nhanh đã bị nam sinh đang phẫn nộ túm lấy cánh tay, "Bổn thiếu kêu cô đứng lại không nghe thấy à?"
Cô lúc này mới nghiêng đầu đánh giá nam chủ, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú, giống như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh, khó trách có thể câu đến nhiều cô gái vì cậu ta mà thất hồn lạc phách đến vậy.
"Tiết thiếu có việc?"
Cô xa cách rút tay về, ánh mắt như nhìn người xa lạ.
Cái dạng phòng bị "tôi không thân với cậu đừng tới gần lung tung" này của cô làm Tiết Thiệu âm thầm tức giận, nhớ lại khi nãy mình như thằng ngốc mà đứng hóng gió sáng ở sân thượng thì nhịn không được phát điên, "Mẹ nó, muốn chết phải không? Cũng dám làm ông đây chờ cô!"
Lâm Lang ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra tờ giấy như quỷ vẽ bùa kia là của Tiết thiếu à! Tôi cứ tưởng là trò đùa của ai đó chứ!"
—— Fuck, con nhỏ này vậy mà dám chê chữ cậu xấu!
Nếu không phải đã đánh cược với đám bạn tốt kia, thì bây giờ cậu chỉ muốn một phát dẫm chết cái con gián kiêu ngạo này!
Tiết Thiệu cố nén lửa giận, lại chậm rãi xả ra một nụ cười cứng đờ, "Đúng vậy, tôi không có hứng thú với mấy việc viết chữ này, nên có khi sẽ viết khó coi chút, muốn tìm một người viết chữ đẹp để chỉ tôi."
Cậu đã ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi đấy, con nhỏ này cô còn không nhanh phấn khích tiếp nhận đi?
Khi thiếu niên tuấn tú này nghiêm túc nhìn bạn một cách chuyên chú, thì nói vậy đến cả heo mẹ cũng có thể phát xuân.
Nhớ tới hành vi của cậu ta, thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, thối rữa mục nát bên trong.
Lâm Lang nghiêng đầu suy nghĩ, hướng về phía cậu ta lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Không biết tôi có được vinh hạnh này hay không?" Ánh mắt trời nhỏ vụn chiếu vào bên má cô, màu môi xinh đẹp như hoa xuân.
Con nhỏ này cười rộ lên cũng đẹp mắt lắm chứ.
Tiết thiếu có chút thất thần, rồi bị dáng vẻ tham tiền ti tiện của đối phương dập nát ảo tưởng, "Nghe nói Tiết thị tiền muôn bạc biển, Tiết thiếu cũng là người ra tay hào phóng, vậy thì tiền công trong một giờ cũng phải tính đến con số này đúng chứ?" Cô giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt cậu ta.
"5000?" Tiết Thiệu khinh thường nói, "Tôi cho cô năm vạn, được chưa?"
Lâm Lang yên lặng nuốt xuống con số 500 trong cổ họng.
Thế giới của kẻ có tiền, cô thật sự không hiểu cho lắm.
Tiết Thiệu thấy cô gật đầu, cảm thấy mỹ mãn đi rồi.
Lâm Lang lần lượt học xong chương trình học của một ngày, rồi trực xong trực nhật.
Cô đến chỗ để xe lấy chiếc xe đạp xanh lam mà Hứa Lâm Lang yêu quý ba năm ra ngoài, dắt ra cổng trường, chạy một mạch đến một cửa hàng bánh kem gần đấy.
Hứa Lâm Lang ôm ba công việc làm công, 5 giờ đến cửa hàng bánh kem đi làm, 8 giờ đi giao thức ăn cho nhà ăn khuya, sau đó 10 giờ lại nhanh chóng đến làm bồi bàn ở Bất Dạ Thành.
Lâm Lang đậu xe đạp ở cửa sau, cẩn thận khóa lại, rồi ngựa quen đường cũ đi đến phòng thay đồ, nghe thấy có người đang khóc, còn có một đám con gái đang an ủi cô ấy.
Trong lúc thay quần áo, cô cũng nghe xong đại khái sự việc.
Hình như có một công tử nhà giàu đến chỗ này đặt một cái bánh kem, cô gái trong tiệm đối với hắn vừa gặp đã thương nên tự tiện thêm không ít bơ với trái cây lên trên cái bánh kem đó, kết quả bị vị công tử nhà giàu kia trực tiếp ném vào thùng rác, đặt lại một cái lần nữa.
Bây giờ chủ tiệm không ở, một đám con gái đều hoang mang lo sợ, ai cũng không dám nhận đơn đặt hàng này, ẩn ẩn có ý vì cô gái khóc thút thít kia bênh vực kẻ yếu.
"Lâm Lang, cô trông xinh đẹp, tay nghề lại tốt, hay là cô đi gặp vị khách đó đi." Có người nhút nhát sợ sệt mà nói, sau đó được sự tán đồng của mấy cô gái còn lại.
Cô xinh đẹp là có tội, nên xứng đáng bị làm tấm mộc chứ gì?
Lâm Lang không tỏ ý kiến, đem logo dán lên phía trên túi tiền trước ngực.
"Chào ngài, tiên sinh, vừa rồi xảy ra chút việc ngoài ý muốn, hiện giờ chúng tôi trịnh trọng bày tỏ sự xin lỗi đến ngài." Cô khom lưng, mấy lọn tóc đen nhánh rũ xuống bên má, "Còn với đơn đặt hàng mới của ngài, tôi muốn xác nhận lần nữa với ngài..."
Cô gái trước mặt lễ phép khiêm tốn, đôi mắt đen trong suốt lộ ra sự tha thiết chân thành, người đàn ông thu hồi lại sắc mặt lạnh lùng, đẩy đẩy mắt kính, trầm ổn nói, "Đây là bánh kem mua cho em trai tôi, nó không thích quá nhiều bơ."
"Vâng, xin ngài chờ một chút."
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Lâm Lang đóng gói lại bánh kem đã được làm tốt lần nữa, đưa cho người đàn ông.
Ngón tay không cẩn thận chạm vào nhau.
Tay của cô gái nhỏ xinh ấm áp, lại rất tinh tế.
Hắn khẽ giật mình, nhanh chóng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp non nớt của cô gái.
Chỉ là... vô tình thôi đúng không?
Lâm Lang nhìn người đi rồi, nhẹ nhàng nhếch môi.
Mục tiêu thứ hai, còn xuất hiện sớm hơn cô nghĩ.