Cậu đàn em xoa đỉnh đầu, cực kỳ đáng thương nhìn đại ca của mình.
Đối phương dường như không có ý định tha cho cậu, bắt đầu ước lượng đồ đạc trên bàn mình.
Cậu bạn nuốt nước miếng.
Chỉ thấy Khúc Sơ Khê vẻ mặt âm trầm cầm một quyển từ điển tiếng Anh dày như viên gạch, ngồi đối mặt cậu bạn như hổ rình mồi, tựa như đang xem xét nên xuống tay từ đâu.
Cậu đàn em khóc thút thít, cứu mạng, chỗ này sắp xảy ra án mạng rồi!
Chẳng qua cậu bạn tuyệt đối không ngờ rằng một cuộc điện thoại thần thánh đã cứu vớt mình!
Thiên thần đây rồi! Cậu đàn em mừng rớt nước mắt.
Một tay Khúc Sơ Khê cầm quyển từ điển, mặt không kiên nhẫn cầm điện thoại lên, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên trên dãy số, cậu ta khẽ “hừ” một tiếng, đợi đến khi tiếng chuông thứ ba vang lên mới ấn nghe.
“Làm gì? Tôi đang đi học, có chuyện mau nói, có rắm mau đánh.” Cậu ta dựa người ra sau.
“Sao đó? Cậu uống lộn thuốc hay gì mà nói chuyện cộc cằn thế nhỉ?” Giọng nói ở đầu bên kia dịu dàng như nước.
Khúc Sơ Khê nhướng mày: “Chị quản tôi được chắc?”
“Được rồi được rồi, mặc kệ cậu, tôi cúp máy đây.” Lâm Lang cố tình đùa cậu ta.
“Ơ hay, chị có tật xấu gì vậy?”
Khúc Sơ Khê cố kiềm nén xúc động muốn bóp chết đối phương: “Mau nói, tìm tôi đây có chuyện gì?”
“Tối nay cậu rảnh không? Hay là đi ăn một bữa cơm nhé?” Chị gái xấu xa nhử mồi.
Động tác vung cuốn từ điển lên trên của Khúc Sơ Khê thoáng dừng, chậm chạp hỏi: “Sao lại tìm tôi?”
“Vậy cậu có đi không?”
“Cái này à… Tôi phải nghĩ lại, chị cũng biết có rất nhiều cô gái xếp hàng muốn hẹn hò với tôi m…”
Cậu hai Khúc đây vẫn phải cần rụt rè một tí.
Đối phó với kiểu người kiêu ngạo thế này Lâm Lang rất rành, chỉ một giây đã bắt đầu yếu thế đánh vào đòn tâm lý của cậu trai: “Ôi dào, chúng ta là gì với nhau cơ chứ, bộ cậu không thể nể mặt tôi đi ăn cùng một lần được ư?”
Trời đất, còn bày ra giọng điệu đó được?
Khúc Sơ Khê nghe đến độ lỗ tai sắp hòa tan luôn rồi.
“Chị phiền thật đấy.”
Ngoài miệng cậu ta vô cùng ghét bỏ: “Nếu chị đáng thương cầu xin tôi như vậy, nói đi, muốn ăn ở đâu? Tôi mời khách.”
Lâm Lang cho cậu ta một địa chỉ.
“Ok, sáu giờ đợi tôi ngoài cửa.”
Khúc Sơ Khê cất điện thoại lại vào túi, ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cậu đàn em.
“Anh à, ai vậy?
“Phụ nữ.”
Cậu ta tùy tiện cầm lấy chiếc gương nhỏ trên bàn của bạn học nữ đằng trước, soi gương vuốt tóc để lộ vầng trán ra ngoài.
“Hai người định hẹn hò ạ?” Cậu đàn em kích động.
“Cũng coi là vậy, ăn một bữa cơm.”
Cậu đàn em cực sốc: “Hóa ra anh cũng biết ‘khởi động trước’ luôn hở?”
“Chát —”
Cậu bạn lại bị tát một cái.
“Anh à, đau quá.” Cậu bạn vô cùng ấm ức: “Bộ em nói sai gì sao?”
Trong vòng tròn quan hệ của họ, từ trước đến giờ về chuyện nữ sắc cậu hai Khúc luôn đi thẳng đến chủ đề, làm gì lại lãng phí thời gian vào việc ăn cơm chẳng quan trọng này? Đừng nói là anh ấy đổi tính đấy nhé?
“Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với thiểu năng trí tuệ.”
Khúc Sơ Khê trợn mắt với cậu bạn này, cầm lấy ví tiền rồi đi ra ngoài.
“Thiểu năng trí tuệ? Khoan đã, anh nói ai vậy? Ở đây làm gì có thiểu năng trí tuệ…”
Mà Khúc Sơ Khê đã sớm đi xa.
Hai mươi phút trước giờ hẹn, Khúc Sơ Khê ngồi xe taxi đến một nhà hàng hải sản, cậu ta nhìn sơ qua một lượt, đa phần là tình lữ có đôi có cặp, có người đang đút thức ăn cho nhau.
Người phục vụ mặc bộ vest màu lam đậm dẫn cậu ta vào căn phòng được đặt trước, bố trí bên trong khá sang trọng, trên bàn đặt một giá cắm nến màu đỏ.
“Thật là, chọn cái nơi quỷ quái gì thế này, lại kín gió nữa.”
Khúc Sơ Khê mất tự nhiên kéo kéo cổ áo, nhưng cũng không có ý định mở cửa sổ ra.
Trong phòng có một mùi huân hương thoang thoảng, như là hoa hồng, lại như hoa oải hương, vô cớ khơi gợi nên một hồi ức mơ màng.
“Cụp —”
Cửa được mở ra.
Góc váy đỏ tươi bị đẩy ra, để lộ đôi chân dài thẳng tắp bóng loáng.
Khúc Sơ Khê nghe thấy tiếng trái tim mình đập lên “thình thịch”.
Sau đó cậu ta ngẩng đầu, lập tức biến sắc.
“Thím là ai vậy? Vào nhầm phòng rồi!”
Sắc mặt cô gái thoáng chốc cứng đờ, vẫn mỉm cười giải thích: “Tôi không có đi sai, là chị họ của tôi bảo tôi đến.”
“Chị họ của cô?” Khúc Sơ Khê nheo mắt.
“Là An Lâm Lang ấy.” Cô gái mở to mắt, trông vô cùng ngây thơ.
Khúc Sơ Khê không nói hai lời mở điện thoại lên.
“Hello?”
Giọng nói vui sướиɠ của đối phương truyền đến, hồn nhiên không biết tai vạ sắp đến nơi.
Giọng của Khúc Sơ Khê cực lạnh nhạt: “Chị đang chơi trò gì thế?”
“Trò gì? À… cậu nói Ninh Ninh ấy hở? Cậu thấy con bé rồi?”
“Thấy rồi.”
Trong mắt Khúc Sơ Khê dần ngưng tụ gió lốc.
“Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy?” Cậu ta cười giễu, không hề kiêng nể quan sát cơ thể của cô gái kia, khiến cô ấy thẹn thùng không thôi: “Cảm thấy được lắm nha, ngực to eo thon mông lại vểnh, xem ra chị rất rõ khẩu vị của em đấy, chị dâu.”
Lâm Lang làm bộ không nghe được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cậu ta, vô cùng vô tội nói: “Cậu thích là được, sinh nhật vui vẻ!”
Ha hả, giỏi thật sự, người phụ nữ này thế mà tự ý tặng người cho cậu ta.
Khúc Sơ Khê siết chặt điện thoại, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh: “Giờ chị đang ở nhà?”
“Đúng vậy.” Lâm Lang không hề biết dụng tâm hiểm ác của cậu ta, nói: “Hôm nay anh trai cậu lại bị ông giám đốc Vương đáng giận kia kêu đi ra ngoài, nói là muốn đến chỗ nào để đàm phán ký hợp đồng gì đó, có lẽ đêm nay không về được rồi.” Cô như một người vợ nhỏ nhắc mãi về chồng của mình: “Anh ấy cũng thật là, miệng vết thương còn chưa kết vảy, không chịu yêu bản…”
“À, xin lỗi cậu, tôi không cẩn thận nói nhiều rồi.” Giọng nữ có chút ảo não, ngay sau đó lại nở một nụ cười thấu hiểu: “Chị dâu không quấy rầy cậu nữa. Ninh Ninh là một cô gái tốt, cậu tâm sự với con bé nhiều chút nhé. Cúp máy đây, bye.”
Sau một tiếng “tích”, cuộc gọi bị đối phương thẳng tay ngắt kết nối.
Khúc Sơ Khê rũ mắt.
Ha… Một mình ư?
Đêm đen, gió lớn… thật ra rất thích hợp để gây án.