Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá

Quyển 4 - Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên đáng thương nào đó lã chã chực khóc nhìn cô.

Lâm Lang vẫn phải đeo lên chiếc nhẫn từng bị chó gặm kia.

Vì thế thiếu gia cười ngây ngô suốt vài ngày.

"Lấy nhẫn của anh rồi, thì sau này em chính là người của anh." Con mèo nào đó tự ý xoay người làm chủ nhân, khí chất lưu manh phóng quanh khắp người, gương mặt tuấn tú lộ ra biểu cảm tự đắc.

"Oh, vậy em không đeo nữa." Lâm Lang nhướng mày, làm bộ muốn tháo xuống.

"Đừng, đừng, anh là người của em, được chưa?"

Thiếu gia lập tức quẫn, chân chó bắt đầu bóp vai đấm chân cho cô.

"Này còn được."

Lâm Lang nhìn thấy quầng thâm trên mắt cậu ta, nhẹ mắng, "Hôm qua lại thức đêm?"

"Cũng không khuya lắm đâu." Cậu gãi đầu, cười ngây ngô rồi nói, "Nàng dâu nhà anh quá thông minh, tùy tiện một cái cũng giành được học sinh hạng nhất, anh nghĩ, bản thân mình cũng không thể quá kém cô ấy."

Thực tế thì suy nghĩ trong lòng thiếu gia chính là, mẹ nó cậu đã sớm không ưa cái thằng vạn năm hạng hai luôn xếp hạng sau nàng dâu nhà cậu, mỗi lần lãnh thưởng đều được đứng cùng một chỗ chụp ảnh chung! Rõ ràng là một toà núi băng, lại luôn cười dịu dàng như ánh nắng với vợ của cậu, điều này nhất định có quỷ!

Thiếu gia cảm thấy mình cần phải tuyên thệ chủ quyền một chút.

Để không bị thua trận, cậu còn gọi thêm Hoa thiếu đến chỗ ngõ hẻm chặn đầu cái tên vạn năm hạng hai kia.

Nam sinh một thân đồng phục xanh lam quê mùa không tả, dáng vẻ trẻ đẹp vừa độ xuân xanh, nhàn nhạt nói, "Không biết Tiết thiếu có gì chỉ dạy?"

Tiết Thiệu đi thẳng vào vấn đề, "Sau này cậu tránh xa nàng dâu nhà tôi ra một chút!"

"Nàng dâu nhà cậu? Ai? Hứa Lâm Lang sao?"

Hắn nâng mắt, tựa như khinh miệt liếc nhìn tình địch một cái.

"Chỉ cậu, cũng xứng?"

Một tên thế tổ không nghề nghiệp học vấn?

Tiết Thiệu "ha hả" một tiếng, cười lạnh, "Tôi xứng hay không, cậu rất nhanh sẽ biết."

"Phanh ——"

Chai coca bị văng mạnh xuống đất.

Bọt ga dính ướt đôi giày chơi bóng của thiếu niên.

Mùi máu tươi lan xa bốn phía.

Con mèo đen đang cuộn tròn ở đầu tường ngao lên một tiếng rồi chạy xa.

-

Lâm Lang đang đi học thì bị gọi ra ngoài.

Cô không thu xếp đồ đạc mà trực tiếp chạy tới cục cảnh sát.

Có một bóng dáng cao gầy đang đứng dựa vào tường, tóc đen rũ xuống che khuất gương mặt, không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.

"Sao vậy? Tại sao lại muốn đánh nhau với người ta?"

Đối phương âm trầm một khuôn mặt tuấn tú, không lên tiếng.

Lâm Lang chú ý tới vết bầm bên mép của cậu, muốn sờ một chút, cậu lại nhanh chóng quay mặt đi, giọng nói có chút cứng ngắc, "Chuyện của đàn ông, em đừng có nhúng tay vào!"

Cô khẽ nhướng mày, ai da, không được rồi, thằng nhóc này lại giở thói, cho rằng đủ lông đủ cánh rồi là có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của cô sao?

"Đàn ông? Anh chắc chắn mình là đàn ông à?" Lâm Lang cười như không cười, "Hay là em nhớ nhầm, lần đầu tiên của anh đã cho người khác rồi?"

Thiếu gia vốn dĩ ì mặt lập tức dựng lông, "Em, em ngậm máu phun người, anh cặp với người khác khi nào? Lần đầu tiên của tiểu gia rõ ràng là giữ lại cho em!"

Lâm Lang "oh" một tiếng với ý vị sâu xa, mắt quét qua nơi nào đó, "Thì ra là vậy, em thật đúng là vinh hạnh mà."

Thiếu gia không tự giác kẹp lấy hai chân, lỗ tai đỏ rực, cố nén cảm giác xấu hổ, "Em, em một đứa con gái thì đừng nhìn loạn cái gì cái gì của người khác, ảnh hưởng không tốt."

"Ngay cả anh cũng không được?" Cô cố ý trêu chọc con mèo nhỏ ngây thơ này.

"Này, cái này..." Thiếu gia hơi cắn môi dưới, rối rắm một hồi lâu mới lí nhí nói, "Ở ngoài đường em kiềm chế chút, về nhà rồi anh cho em nhìn đủ. Ớ, không, tóm lại là không được nhìn người khác!" Cậu vô cùng nhấn mạnh câu cuối.

"Nếu nhìn thì sao?"

"..."

Người này không một ngày không đùa cậu thì sẽ chết à?

"Nếu em dám nhìn loạn cơ thể của thằng ôn nào đấy, anh sẽ giận, anh giận rồi sẽ rất đáng sợ." Cậu cố ý bày ra một bộ mặt dữ tợn, lại không cẩn thận động vào miệng vết thương, hít hà một hơi, cả người đều không khoẻ.

"Đáng đời."

Lâm Lang không chút khách khí mắng cậu, không hề giữ chút tình cảm nào.

Nhưng cô ấy làm sao biết được, dáng vẻ cô giận dữ cũng thật xinh đẹp.

Cậu đột nhiên vươn tay, mạnh mẽ kéo cô một cái, Lâm Lang chưa kịp phòng bị gì đã ngã vào lòng cậu. Bàn tay của thiếu niên đè vào đầu cô, gắt gao đem cô dựa vào ngực mình.

Tựa như chỉ có như thế, mới có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ ấm nóng này.

Cô ấy là của mình.

Cậu thầm nói thật nhiều lần, thần kinh đang căng chặt cũng dần dần thả lỏng.

Ý nghĩ nào đó chợt thoáng qua.

Cậu có chút do dự nhìn người trong ngực.

-

Có một ngày, Lâm Lang đang ở trong phòng cắm hoa, phía sau lưng bị người tới nhẹ nhàng ôm chặt.

Cậu gục đầu vào vai cô dùng sức mà cọ, bắt đầu bài tập làm nũng bán manh hằng ngày.

Đầu ngón tay quét nhẹ vào cánh hoa trắng tinh, hoa bách hợp khẽ đung đưa trong gió.

"Ờm, anh có món quà muốn tặng em, em đoán thử thứ trong tay anh là gì, đoán đúng mới cho nha." Hắn vươn tay ra từ phía sau, bàn tay nắm thành một nắm.

"Bên trong có kẹo?"

"Ủa... thôi được rồi, em đoán trúng, có điều kẹo này là cho anh ăn nên chỉ còn cái này, lát nữa bổ sung cho em sau." Cậu xòe lòng bàn tay ra, bên trong có một con búp bê vải mặc chiếc váy đỏ xinh xắn.

"Thật xấu."

Lâm Lang bày ra vẻ mặt chán ghét.

Nói ra sao thì cô cũng là người có chút thẩm mỹ.

"Anh mua ở đâu? Có phải bị người ta lừa rồi hay không?"

Cái đống màu vàng trên đầu kia rốt cuộc là cái gì?

Vương miện?

Thế quái nào cô càng nhìn càng thấy nó giống một vật bài tiết gì đó....

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt như muốn chui xuống lỗ của người nào đó, Lâm Lang liếc nhìn cánh tay đang ôm bên hông cô một cái, đầu ngón tay dán băng gạc, nháy mắt hiểu ra, lập tức tìm bậc thang cho cậu, "Ờm, thật ra anh cũng khá sáng tạo, thứ này nhìn lâu rồi cũng thấy mang đậm cảm giác nghệ thuật." Cô vô cùng trái với lương tâm lên tiếng.

Thiếu gia đang trầm mặc lập tức tươi hẳn lên, hai mắt sáng rực, "Vậy sao? Em cũng thấy nó đẹp đúng chứ?"

Lâm Lang sờ sờ cái đầu xù xù như lông cún của cậu.

Đứa nhỏ ngốc này, cũng không biết phải bị kim đâm vào tay mấy lần mới làm được một con búp bê ra hình ra dáng, tuy rằng có chút xấu, nhưng đó là tâm ý của người ta.

"Vậy để anh gắn vào điện thoại của em." Cậu vô cùng mỹ mãn mà nói, mừng rỡ đến không ra gì.

Lâm Lang thấy đứa bé trai trên điện thoại của cậu, cười khẽ, "Không, đưa em đứa bé trai đi."

Thiếu gia hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng mà nói, "Cái kia quá sơ sài."

Cậu đặt phần lớn tâm tư vào việc may đứa bé gái, còn đứa bé trai quả thực chỉ làm qua loa, mắt mũi miệng đều lệch hướng giống như con quái vật, nếu không phải đây là một đôi, cậu đã sớm quăng nó vào thùng rác rồi.

"Em thấy nó khá đẹp mà."

Lâm Lang tháo ra, ngón tay chọt chọt vào cái mũi của bé trai, mặt đầy cưng chiều, "Chào em nha, Nhị Cẩu Tử."

Tiết Thiệu: "..."

Nàng dâu là một người đặt tên phế cậu cũng thật tuyệt vọng.

Có điều, nhìn người này vui vẻ như thế, tất nhiên là chọn tha thứ cho cô.

Tiết Thiệu vén lên tóc mái bên tai Lâm Lang, cuối cùng vẫn nói ra.

"Ngày mai anh ra nước ngoài."

Thoáng chốc, kim rơi có thể nghe.

"Em biết đấy, anh không phải tuýp người học giỏi, có nỗ lực đi nữa cũng không đậu được gì, chi bằng sớm ra nước ngoài học hỏi chút ít."

Bởi vì, anh muốn xứng với em hơn.

Không muốn nghe người khác nói, em chọn sai người rồi.

Em xứng đáng được thứ tốt nhất.

Nên anh muốn trở thành cái người tốt nhất tốt nhất kia.

"Em biết rồi." Cô nhẹ nhàng nói.

"Em giận à?" Vẻ mặt tràn đầy thấp thỏm bất an.

"Không có, chỉ là em đau lòng anh mà thôi. Nếu có gì khó xoay sở, trong tay em còn có một trăm triệu mẹ anh đưa..."

Tiết Thiệu lắc đầu, "Anh nói rồi, anh muốn nuôi em bằng chính năng lực của mình, tiền mẹ cho là thứ gì? Em giữ lại dùng cho bản thân, còn lại thì chờ anh kiếm tiền trở về. Dù sao em không cần lo lắng, mọi thứ đều có chồng lo rồi."

Nói đến cái từ "chồng" này, thiếu niên ngây thơ vẫn có chút thẹn thùng, Lâm Lang vừa nhìn cậu cậu lập tức quay mặt đi, vành tai dưới tóc đen đỏ như máu.

"Được, em đây chờ tới cái ngày anh nuôi nổi em."

"Ngoéo tay."

"... Trẻ con."

Ngón út của thiếu niên nhẹ nhàng quấn lấy Lâm Lang, lúm đồng tiền thỏa mãn kia, như thể có được toàn thế giới.

Thật là đồ ngốc mà.

Hứa hẹn, là một thứ không đáng tin tưởng nhất.

Lâm Lang tươi cười càng thêm ngọt ngào.

-

Tại sân bay, cô tiễn cậu một đoạn cuối cùng.

Tiết Thiệu tìm được vị trí ngồi xuống, cái gì cũng không làm, đem mặt dán vào cửa kính, dùng sức muốn nhìn người ở dưới kia.

Rõ ràng biết là phí công, nhưng vẫn không kiềm được mà theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cô ấy.

"Vợ, chờ anh."

Chờ anh vinh quang trở về, cưới em trở thành bà chủ Tiết.

Sau đó mua một toà biệt thự thật to, có ban công, có dương cầm, có loài hoa mà em thích nhất.

Và đó là nhà của hai chúng ta.

Mang theo mộng đẹp như thế, cậu tươi cười rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.

Đến nước ngoài rồi, Tiết Thiệu nhìn con đường rẽ trái rẽ phải, không nhịn được nhăn mày, "Sẽ có công ty mở ở chỗ này à?"

Tài xế lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị, nhưng lại không nói gì.

Chờ tới khi Tiết Thiệu nhận ra không ổn muốn trốn đi, thì đã có hai người vạm vỡ bắt lấy cậu, mạnh bạo kéo tới trước mặt vị lão đại phía sau màn.

Xương sườn của cậu vì phản kháng nên bị đánh gãy ba cây, nóng rát, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

"Mặt hàng lần này cũng không tồi."

Gã đàn ông mặc tây trang màu bạc kia vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng giữ chặt cằm thiếu niên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang giận dữ đến muốn nổi lửa kia, "Còn là một tiểu chó săn xinh đẹp nữa chứ, không sai không sai, thật là lâu lắm rồi chưa hưởng qua cái loại tư vị hận thù này."

"Người đâu, đêm nay đưa cậu ta đến phòng của tôi."

"Nhớ kỹ, phải tắm rửa sạch sẽ vào."

Khoé miệng gã ta khẽ nhếch, rất là sung sướиɠ mà nói.

"Ong" một tiếng, sợi dây trong tâm trí Tiết Thiệu đứt mất.

Mặt cắt không còn một giọt máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »