- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá
- Quyển 4 - Chương 6
Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá
Quyển 4 - Chương 6
Mà một câu kia của Hoa thiếu lại làm mọi người kinh ngạc.
Hoa thiếu chính là người anh em chí cốt của Tiết thiếu, gia tộc mỗi người một bên thương nhân một bên chính trị, là hai tiểu Phật gia nổi danh trong tỉnh Hải Hồng, mặt ngoài là nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp, hoa danh bên ngoài, nhưng đối với những người hiểu biết nhân tài, vị này chính là nhân vật tầm cỡ quân sư.
Những thiếu nam thiếu nữ ở đây đều là tinh anh do các gia tộc bồi dưỡng, nơi nào không biết hàm ý trong lời nói của hắn, lập tức bỏ qua Lý Tuyết Hàm, tìm mọi cách cung kính Lâm Lang.
Vả mặt thì đau thật, nhưng mà bọn họ cũng muốn giữ lại mạng nhỏ của mình.
Vốn dĩ cho rằng Tiết Thiệu sẽ liên hôn với Lý Tuyết Hàm, cô ta là "chị dâu" trong cảm nhận của bọn họ, nào từng nghĩ tới chị dâu mà Hoa thiếu thừa nhận thế nhưng là con bé bình dân vừa bị Lý Tuyết Hàm châm chọc? Trong lòng mọi người lo sợ bất an, không biết nên đền bù thế nào.
Sự hoảng hốt của bọn họ ở một khắc Tiết Thiệu xuống lầu đạt tới đỉnh điểm.
"Ngồi bên cạnh cậu ta làm gì? Lại đây!"
Cho dù là anh em tốt của mình, nhưng khi nhìn thấy người trong lòng cùng hắn ta trai tài gái sắc ngồi chung một chỗ, cũng sẽ cảm thấy chướng mắt.
Tiết Thiệu đầy mặt không vui.
Cậu rõ ràng là vừa tắm xong, thay đổi một thân tây trang màu trắng rộng, cổ áo sơ mi hơi mở, làm cho dấu hôn như ẩn như hiện khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Lý Tuyết Hàm tức đến sắp nổ phổi luôn rồi.
May áo cưới cho người khác, đích xác không dễ chịu.
Cô gái nào đó cúi đầu cười thầm.
"Đi qua đó làm gì, chỗ đó của anh chật như vậy, tôi ở đây thoải mái hơn, vả lại ván này vẫn chưa đánh xong mà." Lâm Lang giơ lên lá bài poker trong tay.
Người này ấy hả, quá dính cậu ta thì không được, phải lạnh lùng, hâm nóng, như gần như xa, mới là đạo lý công tâm.
Áp suất quanh thân thiếu gia càng thấp, liền nhìn chằm chằm cô với Hoa thiếu, khiến cho hắn ta không được tự nhiên, xong một ván liền đòi kết thúc, tựa như đuổi đi ôn thần.
Lâm Lang bị Tiết Thiệu trực tiếp ôm chặt vào lòng, không cho cô chơi với người khác, du͙© vọиɠ chiếm hữu lao ra mười phần.
Nhìn vẻ mặt không sao cả của Lâm Lang, thiếu gia cảm thấy mỹ mãn, cậu ta cuối cùng cũng hoà nhau một ván.
"Ấu trĩ."
Cô bĩu môi, bắt đầu chơi điện thoại.
Tiết Thiệu vừa nói chuyện với người kế bên, vừa cắn cắn lỗ tai của Lâm Lang.
Dưới sự "dạy dỗ" gần đây của cô, vị đại thiếu gia tùy ý vô pháp vô thiên này cũng học được cách săn sóc bạn gái của mình.
Khi bồi bàn đưa rượu tới đây, Tiết Thiệu cố ý cho Lâm Lang uống một ly nước ấm, ý tứ thân mật biểu lộ vô cùng tự nhiên.
Lâm Lang có khi cảm thấy cậu ta giống như keo dán sắt vậy, dính thật chặt, ngay cả khi ghét bỏ đẩy ra, đối phương cũng sẽ làm ra tư thế khiến người ta hít thở không thông mà quấn tới, tựa như dây leo, căn bản tránh thoát không được.
Giống loại người thích đi ra ngoài chơi như Lâm Lang mà nói, có một người bạn trai chặt chẽ theo dõi mình suốt 24 giờ, không thể nghi ngờ là sống không bằng chết.
Lâm Lang: "..."
Cô có chút hối hận làm sao bây giờ?
Có thể trả hàng cho nữ chủ hay không?
Người đẹp trong ngực, Tiết Thiệu gần đây tràn đầy xuân phong đắc ý, ôm Lâm Lang chạy loạn khắp nơi, hận không thể nói lên đoạn tình yêu kinh thiên nghĩa địa, quỷ thần đều khϊếp này của mình cho toàn bộ mọi người, cùng với các loài động vật, thực vật, vi sinh vật đều biết!
Lâm Lang thật sự phiền, không ngừng một lần hối hận khi trêu chọc thằng nhóc này, mỗi ngày hơn hai mươi cuộc gọi điện ai mà chịu nổi?
Anh hai, anh cũng phải cho người ta thời gian đi WC đã chứ?
Dưới sự uy hϊếp của Lâm Lang, cậu ta mới ngừng nghỉ chút.
Nếu không thể tùy thời gọi điện, vậy thì bây giờ thứ Tiết Thiệu đặc biệt yêu thích chính là mang cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm gặp họ hàng, bà cô chú bác các loại ông già bà ngoại, khiến Lâm Lang hận không thể mọc thêm mấy cái đầu.
Dựa theo tập tính mà nói, cô cho rằng Tiết Thiệu là một con ngao tạng uy phong lẫm lẫm, không ngờ lại có thuộc tính Husky!
Cô phán đoán quả thực mười phần sai!
*Chó Ngao Tây Tạng (Ngao Tạng): tên tiếng Anh là Tibetan Mastiff, là một giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa trên vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng.
Tiết Thiệu coi trọng Lâm Lang đến vậy khiến một số người khủng hoảng, bao gồm cả cha mẹ Tiết gia.
Ban đầu bọn họ cho rằng con trai mình đối cô gái này cũng giống như mấy cô bạn gái trước, khoe tới trước mặt bạn bè thì thôi, nào từng nghĩ tới nó vậy mà dám tại yến hội gia tộc như này, chính thức giới thiệu cô ta trước mặt người nhà họ Tiết!
Tiết gia rễ sâu lá tốt, làm sao có thể cho phép một nữ bình dân vào cửa?
Mẹ Tiết lập tức cắt ngang, "Thiệu Nhi, Tuyết Hàm con bé tới rồi, mấy con đã lâu không gặp nhau rồi đi? Chú ba của con mấy ngày trước đem về một chậu hoa hồng đen, nở đẹp lắm, con đưa Tuyết Hàm đi xem đi."
Thiếu gia không kiên nhẫn nhíu mày, "Tự chị ta không đi được à? Đâu phải không có chân? Tại sao bắt con phải hầu hạ chị ta!"
Mọi người nghe cậu nói xong, nghĩ thầm có lẽ Lý gia sắp thất thế.
Nhìn thái độ ở quá khứ, Thái Tử gia cũng có vài phần hảo cảm với cô ta, còn tưởng rằng hai người hấp dẫn lẫn nhau.
Lý Tuyết Hàm cắn môi, cố gắng bày ra tư thế hào phóng.
Da mặt mẹ Tiết có chút co rút.
Gần đây Tiết Thiệu dưới sự canh phòng của Lâm Lang mà thu liễm bản thân lại, không hề cả ngày cả đêm không về ngủ, mấy cuộc đua xe cũng không thấy. Càng khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, Thái Tử gia trước kia cả ngày trốn học tán gái, lại bắt đầu cầm sách giáo khoa, một bộ phải làm học sinh gương mẫu.
Mẹ Tiết còn thật sự tưởng rằng Tiết Thiệu đã "lãng tử quay đầu", theo bản năng liền bày ra gương mặt cường thế khi đối phó cấp dưới, còn tưởng rằng nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Không khí nhất thời có chút cứng đờ.
Vị phu nhân này nhìn về cô gái đang đứng trong lòng của con trai mình, cô ấy xoã tóc dài, bên ngọc chẩm cắm lên một cây trâm hình chuồn chuồn vàng óng, váy dài màu tím nhạt véo ra một đoạn eo nhỏ, góc váy thêu lên từng tảng cẩm quỳ màu đỏ tím, khi di chuyển chiết xạ ra từng ánh hoa.
Một thân trang điểm này làm Tiết Thiệu mê mệt đến thất điên bát đảo, dọc theo đường đi luôn ôm chặt cô vào lòng, người khác liếc nhìn một cái cũng không cho.
Trong mắt mẹ Tiết ngầm có ý cảnh cáo.
Lâm Lang không tỏ ý kiến, ngẩng đầu nhìn bạn trai nhà mình, "Em cũng chưa gặp qua hoa hồng đen bao giờ."
Thiếu gia vừa nãy túng quẫng như tên ngốc, bây giờ không nói hai lời trực tiếp dắt cô đi vào hoa viên.
"Như vậy, vãn bối thất lễ."
Lâm Lang gật đầu thăm hỏi với mẹ Tiết.
Chiến tranh giữa phụ nữ, khói thuốc súng thường lơ đãng ẩn sâu vào dăm ba câu nói, cũng nháy mắt thắng bại có thể phân.
Mọi người ở đây không hiểu gì.
Mẹ Tiết xanh mặt, chưa từng nghĩ bà làm phu nhân nhiều năm như vậy, mà còn có người làm bà ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!
Tiết Thiệu vẫn chưa biết bạn gái nhỏ nhà mình khiến bà mẹ cao ngạo của cậu ăn mệt, ôm cô đi ngắm hoa, phàm gặp được loại nào mình biết, cũng hưng phấn bắt đầu khoe khoang, cộng thêm một ít truyện khôi hài, làm cô gái cười đến hoa chi loạn chiến.
Giờ khắc này, người đẹp hơn hoa, thiếu gia tâm viên ý mã, cậu em nhỏ cũng không có tiền đồ đầu hàng.
"Cái này cũng không phải thói quen gì tốt."
Lâm Lang thần thái sáng láng, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh rực rỡ.
"Dám trêu anh hả, nhìn tiểu gia làm sao thu thập em này!" Tiết Thiệu tuổi trẻ khí thịnh, bàn tay lập tức đè lại tấm lưng của cô, không cho Lâm Lang đường lui, mắt thấy phải hôn nhau rồi, Tiết Thiệu lại sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng bảo vệ người.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Một cô gái mặc quần áo bồi bàn ren trắng chạy tới, trong tay còn cầm một ống nước thật dài. Gương mặt cô ta trắng bệch, mắt to như quả nho tràn đầy hoảng sợ.
"Xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì?" Tiết Thiệu lập tức nổi cáu, "Cô mẹ nó không mọc mắt à, hai người sống sờ sờ đứng chỗ này mà cô không thấy? Khóc cái gì mà khóc, bản thân làm sai còn uất ức? Ai cho cô mặt dày như vậy? Cho rằng con gái khóc hai tiếng là không có việc gì?" Thiếu gia cười lạnh.
Đổi thành ngày thường, có lẽ cậu sẽ không tức giận như vậy.
u phục màu trắng Tiết Thiệu đang mặc chính là quà Lâm Lang tặng cậu hôm sinh nhật, do chính tay Tô lão nổi danh trong nước thiết kế. Tô lão tính tình cổ quái, Lâm Lang có thể thuyết phục ông ấy cũng đã ghê gớm lắm rồi, càng khiến cậu cảm thấy ngọt ngào chính là, bộ âu phục này vô cùng vừa người, điều này chứng tỏ cô nhớ rõ kích cỡ số đo của cậu. Tuy rằng ngoài miệng Lâm Lang luôn ghét bỏ cậu, nhưng Tiết Thiệu chỉ coi cô là thẹn thùng, trong lòng không chừng thích cậu nhiều lắm!
Con bò sát nhỏ này vậy mà dám làm dơ quần áo cậu yêu quý, cậu tuyệt đối không tha cho cô ta!
Muốn nói Tiết Thiệu độc miệng lên, cũng vô cùng đáng sợ, chọc cho nữ chủ khóc, đôi mắt đỏ hoe như thỏ nhỏ.
Chung quanh có vài người giúp việc nam trẻ tuổi cảm thấy không đành lòng, nhưng lại không dám đυ.ng phải họng súng.
Lâm Lang chỉ lẳng lặng nhìn trò hay.
Cô ấy hả, không thích nhất là cùng người ta làm chuyện xấu.
Ầy, nam chủ vì cô răn dạy nữ chủ, hình như chơi cũng vui lắm nha!
Trương Manh Manh cảm thấy uất ức muốn chết, cô chỉ phân tâm trong chốc lát thôi mà, tại sao người này cứ nắm lấy cô không bỏ, một bộ quần áo có gì đặc biệt hơn người? Cùng lắm cô ấy bồi thường là được!
"Cô trả? Cô lấy cái gì để trả? Với tiền lương ba ngàn một tháng của cô, làm công cả đời cho nhà họ Tiết cũng bồi thường không nổi!" Ngực Tiết Thiệu phập phồng lên xuống, trong mắt lập loè ý lạnh, hận không thể tại chỗ gϊếŧ chết cô ta.
Đôi mắt mông lung đẫm lệ của Trương Manh Manh nhìn về phía Lâm Lang.
Ủa, nhìn gì?
Tôi chính là nữ phụ ác độc, cũng không thiện lương hào phóng, chuyên gia phụ trách lãnh khốc vô tình vô cớ gây rối, ánh mắt cầu cứu này sợ là ném sai chỗ rồi đi?
Có điều, ở trước mặt nam chủ, vẫn phải giả vờ một chút mới tốt.
"Đi thay quần áo trước đi, ướt như vậy dễ cảm lạnh."
Lâm Lang lấy ra lọn tóc dính vào cổ thay cậu, ở bên tai nhẹ nhàng nói, "Em không muốn tới lúc đó hôn anh lại bị anh lây bệnh."
Cô gái này, lại dám trêu chọc cậu loạn cả tim gan.
"Đó là vinh hạnh của em, vậy mà còn ghét bỏ!" Tiết Thiệu lại vừa tức vừa buồn cười, xem như trừng phạt khẽ cắn vành tai của cô, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trương Manh Manh do dự một chút, nhấc làn váy đi theo cậu ta.
Lâm Lang không tới ngăn cản, xoay người thưởng thức màu sắc mỹ lệ nơi đây. Vài cây hoa hồng đỏ thẫm đứng ngạo nghễ trong gió, toả ra hương thơm mê người.
"Hoa hồng đen Turkish Halfeti, thời điểm này không phải lúc nó nở hoa, tới mùa hè rồi, màu đen của nó mới là độc nhất vô nhị."
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Không nghĩ tới, cô là bạn gái của em trai tôi."
Người đang ông mặc tây trang giày da, một bộ tinh anh thành thục, đeo một đôi mắt kính trước mũi.
"Tôi cũng không nghĩ tới, anh là anh trai của Tiết thiếu."
Lâm Lang cười thầm, người nên xuất hiện, rốt cuộc cũng đến rồi.
*Hoa hồng đen ở Halfeti (Thổ Nhĩ Kỳ): ban đầu màu đỏ nhung, rồi chuyển dần sang đen tuyền.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá
- Quyển 4 - Chương 6