Một buổi sáng cuối tuần, hiếm khi thấy Tiết Thiệu dậy sớm, mấy người hầu đều cực kỳ ngạc nhiên.
Cuộc sống về đêm của vị Đại thiếu gia này vô cùng phong phú, uống rượu, đua xe, săn diễm, mỗi ngày đều chơi ra một cách mới, có khi đến giữa trưa cũng không thấy người.
"Chu Đạt, anh cảm thấy bộ đồ này của tiểu gia thế nào?" Tiết thiếu phủ thêm áo choàng màu nâu, mép nhăn của áo sơ mi không kiềm chế được sự anh khí. Quản gia trẻ tuổi vội vàng cười nói, "Ngay cả Linda cũng nói, nếu như thiếu gia mặc bộ này ra ngoài, đảm bảo làm choáng ngợp muôn vàn cô gái."
"Còn phải nói sao, tôi là ai cơ chứ." Tiết Thiệu cũng rất tự đắc giương cằm, trong mắt có một tia quyết tâm nhất định phải được.
Tuy rằng con bé kia đồng ý làm gia sư cho cậu, nhưng trước sau vẫn một mực không chịu thân thiết, ngay cả chủ động tìm cậu cũng không, dầu muối không ăn thật là đáng giận! Vốn dĩ Tiết thiếu định tự mình tán tỉnh người ta nhưng lại cảm thấy quá hạ thấp bản thân, nên đành chờ đến cuối tuần, dùng ra tuyệt chiêu cua gái bách phát bách trúng của cậu.
"Thiếu gia, Hứa tiểu thư tới." Chu Đạt nhận được điện thoại, hưng phấn chạy tới báo cáo.
"Rất tốt, cứ hành động theo như kế hoạch." Tiết Thiệu nhìn gương, thổi thổi tóc mái, tinh thần dâng trào chạy ra phía cửa, chuẩn bị biểu diễn hoàn hảo một tiết mục "anh hùng cứu mỹ nhân".
"Àu hú!"
Cậu nghe được tiếng kêu của bảo bối nhà mình ở ngoài cửa, hài lòng nhếch môi.
Đám người đi ra ngoài, cậu tức khắc sợ ngây người!
Cô gái yếu đuối bị linh cẩu phác gục như trong tưởng tượng của cậu, chiếc mũ trắng lăn đến ven đường, một đầu tóc đen xoã xuống mặt cỏ nhân tạo, lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ.
"Ha ha, được rồi, đừng nghịch nữa, em cái đứa nghịch ngợm này!"
Người hầu thả chó cũng chấn kinh rồi.
Linh cẩu đốm châu Phi, được xưng là kẻ săn mồi đỉnh cao, giờ phút này lại giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn mặc cho cô gái này nặn tròn bóp dẹp, dáng vẻ nịnh nọt kia làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Mày là linh cẩu, không phải Husky!
Tiết Thiệu hận sắt không thành thép.
Trận chiến đầu tiên, thất bại!
Chỉ là thiếu gia cũng không nhụt chí, tưởng Tiết Thiệu cậu là ai? Cậu là người không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc!
Sau khi Lâm Lang chính thức bước vào căn nhà thì được vị đại thiếu gia này đưa vào phòng của mình.
Bên cạnh những cửa sổ sáng ngời tinh khiết, thứ chói mắt nhất chính là một chiếc giường lớn mềm mại có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung. Thiếu gia vừa bước vào cửa đã nằm xuống giường, cà lơ phất phơ dùng tay đỡ đầu, con mắt ẩn ẩn ánh sao nhìn chằm chằm vào cô không chớp, hormone mạnh mẽ lấp đầy giác quan của cô gái.
Ý cười trong mắt Lâm Lang tăng dần.
Nếu như kế hoạch săn diễm diễn ra tốt đẹp, Hứa Lâm Lang sẽ được Tiết Thiệu anh hùng cứu mỹ nhân, thoát khỏi miệng của linh cẩu hung dữ, sau đó nhất định sẽ tràn đầy hảo cảm với cậu, rồi người này sẽ vô tình giả vờ bị thương, khiến cô gái này càng áy náy.
Sau đó, thoa thuốc, Tiết Thiệu sẽ thành công quật người lên giường.
Mắt cô nhìn thẳng, cẩn thận đặt từng món đồ mình đã chuẩn bị lên bàn, "Tiết thiếu muốn bắt đầu học từ phần nào?"
Người đứng phía sau hai tay đút vào túi, cơ ngực nóng bỏng không kiêng kị chút nào áp vào lưng cô, giọng điệu triền miên, "Học trò nghe theo cô giáo…"
Không đợi cậu nói xong, trước mắt chính là một trận trời đất quay cuồng.
"Phanh!"
"Mẹ kiếp!"
Cơ thể cao to rắn chắc bị đập mạnh xuống đất.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Chu Đạt ở bên ngoài gào cổ kêu lên.
"Không, không có gì…" Người bên trong suy yếu đáp lại.
Cô gái một bên vuốt ve tóc mai, một bên ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng như ánh nắng xuân tháng ba, chớp mắt với cậu, "Nếu trò không ngoan, cô giáo sẽ trừng phạt trò đấy!"
Loại nụ cười của ác quỷ này, tại sao lại khiến tim cậu đập mạnh hơn vậy?
Điều này không khoa học!
Tiết Thiệu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên.
Trận chiến thứ hai, lại thất bại!
Bởi vì một cái quăng ngã qua vai này mà thiếu chút nữa gãy xương, thiếu gia cũng không dám tùy tiện tung chiêu nữa, quy quy củ củ ngồi xuống bàn sách viết chữ, luyện chính là Hành thư.
*Hành thư 行 (chữ Hành) là chữ khải viết nhanh, nhưng không đến mức như chữ Thảo. Hành thư viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay.Lâm Lang cầm một chiếc đĩa đặt vào.
Dòng nhạc cổ xưa chậm rãi vang lên.
"Lực bút của cậu rất đồng đều, nhưng thiếu một ít nước chảy mây trôi. Chữ Hành, quan trọng nhất vẫn là phong vị." Lâm Lang nói như vậy.
Thiếu gia không phục lắm, trực tiếp ném bút, ôm ngực cười lạnh nhìn cô.
Lâm Lang đứng sau lưng cậu, thấy thế khom lưng, trực tiếp dùng bút lông của cậu viết lên.
Nhưng Tiết Thiệu lại không được tự nhiên.
Dường như cô không hề nhận thấy bầu không khí mờ ám lúc này, cằm gần như gác lên vai cậu, mùi tóc nhàn nhạt như hương hoa sơn chi toả ra sau mưa.
Cậu trộm liếc mắt quan sát cô. Hàng mi của đối phương rũ xuống một nửa, che đi đôi mắt đen láy. Da thịt trên má không mịn màng tinh tế như những thiên kim nhà giàu kia, nhưng lại đầy đặn sáng bóng, bên má có một mạt ửng hồng, là vẻ đẹp khiến người ta muốn thưởng thức.
Tiết Thiệu chưa bao giờ muốn bản thân chịu thiệt, chỉ là không đợi cậu hành động, đối phương đã ngồi dậy, cười như không cười nhìn cậu.
Vị thiếu gia từ trước đến nay tình trường đều thuận lợi, lúc này lại có một cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp.
Trận thứ ba, thất bại hoàn toàn!
Năm lần bảy lượt, thiếu gia liên tục ăn mệt trước mặt Lâm Lang, không tự giác bắt đầu để tâm đến một cô gái bình dân —— là cậu không tin, đánh cược mị lực lẫn sự kiêu ngạo của Thái tử gia, còn không thể bắt được Hứa Lâm Lang này?!
Nhờ phúc của Tiết thiếu, bởi vì người này cao điệu bày tỏ tình yêu, Lâm Lang nhanh chóng thành người nổi tiếng trong trường, hằng ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Nếu cô chưa trải sự đời, đưa cô đi xem phồn hoa thế giới.
Nếu cô trải qua tang thương, vậy đưa cô đi vòng xoay ngựa gỗ.
Bởi vì nảy sinh ý xấu muốn ăn cô, Tiết Thái tử làm đủ từng bước, không chút nào cẩu thả chấp hành Công lược Bảo điển, đưa cô gái đi ăn bữa tiệc sang trọng, mặc trang phục của nhà thiết kế nổi tiếng, còn có các loại bất ngờ nhỏ ùn ùn không dứt. So với những bạn gái trước kia, không thể nghi ngờ là sự chênh lệch giữa dưa muối cháo trắng và Mãn Hán toàn tịch.
Nên họ thực không cam lòng, trong tối ngoài sáng làm đủ mọi việc để ngáng chân cô.
Lâm Lang trực tiếp đưa mấy tin nhắn đe doạ kia cho vị thiếu gia nào đó nhìn, "Xem ra tên tuổi Thái tử gia của cậu không dùng được gì rồi, em nói có đúng hay không? Tiểu Thần Nhi." Cô ngồi xếp bằng trên mặt cỏ đùa với linh cẩu đốm, Tiết thiếu đặt một cái tên uy phong lẫm lẫm cho nó "Tương Thần".
Thiếu niên ban đầu còn tươi cười đầy mặt nháy mắt trở nên âm trầm, gọi Chu Đạt tới, thì thầm vài câu vào tai hắn.
Chu Đạt trước khi đi lòng còn sợ hãi nhìn Lâm Lang.
—— thiếu gia cậu xác định thứ cậu hái là hoa hồng mà không phải hoa ăn thịt người?