Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá

Quyển 13 - Chương 47

« Chương Trước
Lúc nói ra câu đó, trong đầu Khúc Cẩm Văn thoáng qua phản ứng của cô, duy nhất không ngờ, là vẻ mặt bình thản đến khó tin.

Khi anh còn đang ngẩn ngơ, cô cúi đầu tháo chiếc khăn quàng, ngón tay trắng nhợt làm nổi bật lên màu đỏ rực.

Sau đó, cô cẩn thận quàng chiếc khăn lên cổ anh, dịu dàng đến mức anh không muốn tỉnh giấc mộng.

"Chúc anh tân hôn hạnh phúc, anh trai."

Cô mỉm cười ấm áp, đôi mày cong cong như vành trăng non mảnh mai tinh tế.

Cộng thêm lần này, đây là lần thứ ba Khúc Cẩm Văn gặp cô, hai lần trước đều kết thúc bằng nước mắt, anh thực sự không nhớ rõ dáng vẻ khi cô cười.

Lúc cô cười thật xinh đẹp.

Anh lờ mờ cảm thấy, cô sinh ra đã nên cười như vậy, cũng sinh ra đã nên được yêu thương chiều chuộng.

Trong lòng anh có gì đó đang trỗi dậy, chỉ là đối phương không đợi nó nảy mầm đã tuyên bố kết thúc.

"Tạm biệt."

Không gặp lại nữa.

Lâm Lang kéo vali đi, không ngoảnh lại.

Anh trơ mắt nhìn cô khuất dần trong tuyết, không còn nhìn thấy nữa.

Khúc Cẩm Văn chạm vào chiếc khăn quàng đỏ trên cổ, vẫn còn hơi ấm và hương thơm của cô.

Cô nói, cô đã tự tay đan trong mấy tháng, là quà "tân hôn" cho anh.

Đã được cô xác định là "nhận nhầm người", một chú rể nhận món quà như vậy không hẳn là thích hợp, nhưng anh cũng không hiểu sao, cả đêm nay anh đều như bị ma xui quỷ khiến.

Khúc Cẩm Văn quay về, nghĩ một lúc, lại tháo khăn quàng cổ xuống.

Nếu để Mạn Nhi nhìn thấy, có thể cô ấy lại giận mất cho xem.

Nhưng Khúc Cẩm Văn nghĩ, anh không sợ Mạn Nhi giận, mà là sợ không bảo vệ được chiếc khăn này.

Không ngờ, vừa tháo ra, một vật sáng lấp lánh rơi xuống, như một ngọn lửa xanh, rơi xuống lớp tuyết mỏng.

"Đinh ——"

Nghe thấy tiếng động, anh cúi xuống nhặt lên, là một chiếc nhẫn ngọc bích.

Trong đầu Khúc Cẩm Văn lóe lên vài hình ảnh, khiến anh như bị đóng đinh tại chỗ, không dám cử động.

Có một nỗi đau bị khơi dậy.

"Anh đo cho em khi nào đấy? Sao em lại không biết?"

Dường như có ai đó đang nói câu này, anh không nhìn rõ cô trông thế nào, nhưng cảm thấy giọng nói của cô quen thuộc mà ấm áp, như người trong giấc mơ.

Cô là ai?

Tại sao mỗi lần nghĩ lại là đầu anh lại đau như búa bổ?

"Gọi lung tung gì đấy, không biết xấu hổ, ai là vợ của anh chứ?"

"Em nói là em sợ đau, lúc anh ăn thịt em thì nhẹ nhàng chút, được không?"

"Được rồi, đến lúc đó anh muốn xử lý thế nào cũng được, hấp hay kho tùy anh, được chưa?"

Ánh mắt xao xuyến thẹn thùng của cô.

Dáng vẻ quấn quýt lấy anh khi uống say.

Và cả dáng vẻ kiêu căng chọc vào trán anh gọi rằng anh Khúc, anh giỏi lắm của cô.

Những điều này… Sao anh lại quên được?

Làm sao có thể quên được?

Đó là... Người mà anh đã hứa không lấy ai khác ngoài cô mà!

Khúc Cẩm Văn đứng thẫn thờ tại chỗ, nước mắt không kìm được mà chảy ra, lăn dài trên má rồi thấm vào cổ áo. Đó là dòng nước ấm, nhưng cả cơ thể anh như rơi vào hố băng, không còn cảm nhận được chút ấm áp nào.

Thế nhưng, vừa nhớ lại, đầu anh như bị cưỡng ép xóa sạch, tất cả ký ức về cô bị xóa trắng.

"A ——"

Khúc Cẩm Văn không kìm được ôm đầu hét lớn, môi bị cắn đến mức chảy máu.

Đau quá.

Nhưng không thể so được với nỗi đau xé lòng, giày vò, như dòng thủy triều đen tối tràn ngập khiến anh không thể thở nổi kia.

Thế mà anh lại quên cô.

Quên mất người từng sống trong trái tim mình.

So với ký ức về em gái, anh thà tin rằng mình là Khúc Cẩm Văn ngốc nghếch vì tình yêu kia.

Anh sẽ thức đêm để học truyện tranh thiếu nữ vì cô, luyện tập những lời tán tỉnh vụng về.

Anh sẽ vì cô mà tin vào những thứ như bình ước nguyện, vòng quay ngựa gỗ, những điều mà chỉ có thể làm cô gái nhỏ xiêu lòng.

Anh sẽ mỗi ngày lo lắng rằng mình không đủ đẹp trai, không thể làm hài lòng cô bạn gái mê nhan sắc của mình.

Người khác ghen tị vì anh có xe, có nhà, lại dịu dàng chu đáo, làm bạn gái của anh chắc hẳn là người đã cứu cả dải ngân hà ở kiếp trước.

Thực ra không phải vậy.

Người may mắn đó chính là anh mới đúng.

Cô gái yếu đuối mỏng manh ấy, chỉ ôm cô trong tay, anh cũng đã luôn lo lắng mình có làm cô đau không, có làm phiền cô không, nếu cô giận dỗi, không thích anh thì sao.

Anh cẩn thận bảo vệ cô trong lòng, muốn che chở cô khỏi gió mưa.

Nhưng mà, anh lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.

Bây giờ Khúc Cẩm Văn chỉ ước gì có thể tự gϊếŧ chết mình.

Điều đáng sợ hơn là, anh phát hiện những ký ức khó khăn lắm mới nhớ lại được lại dần dần biến mất.

Bóng dáng của cô ngày càng nhạt nhòa đi.

Khúc Cẩm Văn không do dự, lấy từ trong áo khoác ra một con dao gấp. Sau khi mất trí nhớ, anh không có cảm giác an toàn với bất cứ điều gì xung quanh, kể cả đối với người đã cứu anh mà anh quý mến là Vưu Mạn Nhi, anh cũng duy trì cảnh giác.

Anh cắt một nhát vào cánh tay.

Máu tươi chảy ra.

Khúc Cẩm Văn mơ màng bỗng tỉnh táo hẳn, anh nheo mắt nhìn thấy một vật nhỏ xíu chạy trong cánh tay mình. Anh không động đậy, cố gắng làm dịu máu nóng trong cơ thể, anh thôi miên chính mình, anh yêu Vưu Mạn Nhi. Đợi đến khi vật đó ổn định lại, anh lập tức cắt bỏ miếng thịt ấy.
« Chương Trước