"Mọi chuyện đã qua rồi, cô đừng để trong lòng." Khúc Cẩm Văn lắc đầu.
"Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi." Cô theo lời anh mà nói, tràn ngập muộn phiền, khiến Khúc Cẩm Văn cảm thấy cái cảm giác kỳ lạ dâng trong lòng ngày một nặng nề thêm.
"Tôi phải đi rồi." Cô bỗng nói.
"Cô định đi đâu?" Khúc Cẩm Văn không nghĩ mà hỏi ngay, ngay sau đó anh lại hối hận.
Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, câu hỏi xâm phạm đời tư này thực sự không thích hợp.
"Đi đến một nơi rất xa, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại." Cô không để ý, vén tóc mái bên tai, cười dịu dàng.
Ánh mắt của anh dừng lại trên chiếc vali của cô.
"Vậy thì… chúc cô thượng lộ bình an."
"Ừm, cảm ơn anh."
Cô nắm chặt tay cầm của vali, nói: "Trước khi đi, thật ra tôi có một yêu cầu rất mạo muội."
Khúc Cẩm Văn điềm tĩnh nói: "Nếu là điều tôi có thể giúp, cô cứ việc nói."
"Nếu có thể…"
Cô ngập ngừng, cắn môi.
"Nếu có thể, anh có thể thay anh ấy, hôn tôi một lần nữa được không?"
Khúc Cẩm Văn thoáng sững sờ.
Có làm sao anh cũng không ngờ đó sẽ là một yêu cầu "khó xử" như vậy.
"Anh và anh ấy trông rất giống nhau, khiến tôi luôn có cảm giác anh ấy vẫn còn ở đây vậy." Lâm Lang cười khổ, chạm ngón tay lên trán: "Xin lỗi, có phải tôi đã quá tham lam không?"
Nhưng mà, đối diện với đôi mắt long lanh của cô, Khúc Cẩm Văn bỗng chốc im lặng.
Anh nghe thấy chính mình nói:
"Được."
Cô không dám tin nhìn anh, lắp bắp hỏi lại: "Thật, thật sự được sao?"
Có lẽ vì đã bị anh từ chối quá nhiều lần, cô gái trước mặt vẫn cảm thấy không chân thật.
Trong mắt Khúc Cẩm Văn lóe lên sự bối rối, anh cũng không hiểu vì sao mình lại bị mê hoặc mà đồng ý thực hiện mong ước này với một người xa lạ.
Anh hít một hơi thật sâu, đã đồng ý rồi thì làm sớm cho xong vậy.
Xem như là quà tạ lỗi lần trước.
Khúc Cẩm Văn nghĩ vậy, bước tới gần cô, cúi người định hành động.
Không ngờ đối phương lại lùi một bước.
Anh ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Lang đặt vali xuống, mang đôi giày da vào, nhìn thẳng vào mắt anh. Ngay sau đó, bàn tay mảnh mai như cành liễu của cô vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.
Khuôn mặt cô gần trong gang tấc, hơi thở hai người hòa quyện.
Tim anh chợt chững lại.
"Tôi luôn muốn hôn anh ấy như thế này một lần."
Cánh tay Lâm Lang đặt lên vai anh, ngón tay tựa như sương mù mông lung, nhẹ nhàng lướt qua trán và đuôi mắt của anh, tỉ mỉ vẽ lên từng đường nét.
Cô đang nhìn chằm chằm vào "người yêu" của mình, chăm chú đến mức khiến anh cảm thấy bất an.
Tựa như một nghi thức từ biệt long trọng.
"Xin anh thay tôi nói với anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy, thực sự rất nhớ."
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng trong vắt, họ hôn nhau.
Đầu tiên là một nụ hôn thoáng qua, chạm nhẹ rồi rời, sau đó là một nụ hôn sâu không dứt. Tay anh vốn buông thõng bên người bất giác nâng lên, một tay ôm eo, một tay vuốt ve gáy cô, thành thạo như đã làm rất nhiều lần.
Quấn quýt triền miên đến cực hạn.
Tuyết đầu mùa, cuối cùng cũng rơi.
Một bông tuyết rơi trên trán anh, lạnh buốt.
"Tuyết rơi rồi."
Giữa cơn mê đắm, anh nghe thấy cô thì thầm bên môi, đôi môi mềm mại như nụ hoa hé mở, mang theo hơi ấm làm anh quên mất cái lạnh xung quanh.
Khúc Cẩm Văn bỗng mở mắt.
Đôi lông mày sinh động của cô gần trong gang tấc, toát lên vẻ ngây thơ như trẻ con.
Bàn tay anh ôm chặt eo cô mà không tự biết.
Đối phương không hề để ý, quay đầu đi, lông mi dài vương chút tuyết nhỏ như ngọc vụn.
"Chúng ta thế này… có được tính là cùng nhau đầu bạc đến già không?"
Khúc Cẩm Văn ngơ ngác nhìn cô.
Trên tháp chuông, tiếng chuông cổ xưa vang lên, không vui không buồn.
Dưới tháp chuông, họ cùng nhau bạc đầu trong tuyết.
"Chúng ta… từng quen nhau đúng chứ?"
Lâm Lang cúi nhìn bàn tay bị anh nắm đến phát đau.
So với giọng điệu xa cách khi lần đầu gặp lại sau khi mất trí nhớ, giọng điệu lần này khác xa một trời một vực.
Trong vẻ bất an của đối phương có chút gì đó như cầu xin.
Anh đang đợi một lời giải thích, hoặc có lẽ là, một cái cớ.
Chỉ cần là một lời nói dối đủ để thuyết phục anh.
Bỏ lại tất cả, cam tâm tình nguyện đi theo cô.
Nhưng cô chỉ mỉm cười.
Ánh mắt không còn chút ấm áp.
"Không quen."
"Tôi chỉ nhận nhầm người."
Chỉ vậy mà thôi.