Mười giờ sáng, mọi người lục đυ.c đi vào một căn phòng sạch sẽ, ở bên trong xếp hàng chờ đợi.
Trong một đám phụ nữ trung niên sớm đã phát tướng, đứng một cô gái dáng người yểu điệu, ngũ quan minh diễm. Khi nhân viên công tác của nơi này ôm tư liệu đi ngang qua, đều sẽ tiến lên cùng cô ấy nói một hai câu, hiển nhiên cô ấy đã là "người quen" của nơi này.
"Hôm nay cô tới sớm thật đấy, bình thường đều tới chiều mới thấy cô."
Cảnh ngục trẻ tuổi ân cần rót cho cô một ly nước ấm, có điều những người khác không hề có đãi ngộ này.
Các bà dì kế bên bất mãn bắt đầu nói thầm.
"Cảm ơn." Lâm Lang cầm lấy cái ly, tại trong lòng bàn tay xoáy một vòng, có chút do dự hỏi, "Anh ấy... Có khỏe không?"
Sắc mặt đối phương có chút cổ quái.
"Cô yên tâm, anh ta không có việc gì."
Ít nhất, còn chưa có chết.
Đối phương hẳn là không biết đi? Chỉ cần mỗi một lần cô tới thăm tù, người đàn ông anh tuấn kia đều sẽ bị nhóm ngục bá hung hăng dạy dỗ một trận.
Những người bị giam giữ trong ngục giam này chính là những tội nhân cực kỳ hung ác, ỷ vào một thân khoẻ mạnh, chuyên môn khi dễ ma mới yếu gầy, thích nhất chính là nắm chặt đầu tóc của người khác, giống như nện trái dưa hấu, "bang bang" mà đập vào tường.
Sau đó cười hì hì quan sát cảnh tượng máu me bắn tung toé.
Cả ngày lấy thế làm vui.
Mà Phó Hi là đối tượng bọn hắn ghen ghét, khi ra tay sẽ càng ác hơn.
Người đàn ông này rõ ràng phạm vào tội gϊếŧ người, phán xử ở tù chung thân, cả đời đã không có cơ hội xoay người. Nhưng cho dù cuộc đời đã ngã xuống đáy cốc như thế, trước sau có một cô gái si tình mà trông coi hắn, không rời không bỏ.
Mọi người đều là bùn lầy như nhau, sau này cũng chỉ có thể mục nát tại trong ngục giam, dựa vào đâu chỉ có một mình hắn là trong ánh mắt vẫn tràn ngập hy vọng?
Các đại lão khó chịu, mỗi ngày nhìn chằm chằm hắn gây chuyện.
Rất nhiều lần người đàn ông bị đánh đến mức đưa vào bệnh viện, các bác sĩ cho rằng hắn không cứu được, kết quả lại kỳ tích còn sống.
Phó Hi vẫn đang tích cực tiếp nhận lao động cải tạo, dự định sau khi giảm hình phạt thành công mà đoàn tụ cùng Lâm Lang. Hắn nỗ lực trả giá còn nhiều hơn so với người khác, trong vòng một năm từ tù chung thân trở thành tù có thời hạn, cấp trên thương tiếc hắn là một nhân tài chỉ số thông minh cao, bật đèn xanh cho hắn.
Dù sao cái người mập mạp đã chết kia, cũng không phải người tốt lành gì.
Một người trẻ tuổi có tiềm lực lớn như thế không đáng bởi vì một tên chết cũng chưa hết tội mà trả giá cả quãng đời còn lại của mình.
Trong vòng mười năm, nếu hắn biểu hiện tốt đẹp, có lẽ trước 30 tuổi sẽ được ra tù.
Đây là tin tức do người của cấp trên lộ ra.
Lúc sắp đến 11 giờ, Lâm Lang được cảnh ngục dẫn đi kiểm tra đối chiếu thân phận, người nơi này đối cô rất quen thuộc, hơi nhìn lướt qua thẻ căn cước cùng với tài liệu liên quan liền để người tiến vào hội kiến thính.
Một tầng pha lê hơi mỏng cách thành hai thế giới.
Lâm Lang đi theo những người khác, ngồi cạnh vị trí bên trái trên cùng.
Chờ đại khái năm phút, một mỹ nữ cảnh ngục mặc chế phục dẫn theo tù nhân đi ra.
Phó Hi là người đầu tiên.
Người đàn ông cạo đầu đinh, có thể gầy gò, có điều dù chỉ mặc một thân áo tù màu lam sọc cũng chẳng hề mang hơi thở đáng khinh, dáng vẻ và phong độ của hắn ngược lại so lúc trước càng thêm anh tuấn thanh nhã, làm người ta tim đập thình thịch.
Trên mặt của cảnh ngục toát ra vài phần thần sắc thẹn thùng, tựa hồ đang cẩn thận dặn dò cái gì, người đàn ông chỉ lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói lời nào.
Từ khi vừa tiến vào, tâm hồn của hắn đều đã rơi xuống trên người cô gái tóc đen kia.
Cô ấy hình như lại gầy chút.
Không biết có ăn cơm đúng giờ hay không?
Có phải còn thích để chân trần mà chạy khắp nơi hay không? Nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Hắn ngồi ở trước mặt cô.
"Thương thế của anh..."
"Em nói cái này à?"
Phó Hi sờ lên xương lông mày của hắn, nơi đó xẹt qua một vết thương dữ tợn, đã dần dần kết vảy, trở nên hơi nhạt một chút.
Những người trong ngục giam kia nhìn hắn khó chịu, liền nhân lúc người ngủ, lấy cọng dây kẽm ra, định hủy hoại mặt hắn.
"Không có gì, không cẩn thận dập đầu mà thôi." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, không muốn cho cô biết rõ sự bạo lực và máu tanh trong chốn ngục giam ấy.
Lâm Lang không nói chuyện.
Nội tình trong chuyện này có thể đoán được thực dễ dàng.
Phó Hi không muốn nhìn cô nhíu mày, cười với cô một chút, làm bộ buồn rầu mà nói, "Có phải rất xấu hay không? Anh còn phải dựa mặt ăn cơm nữa, thế thì phải làm sao bây giờ?"
Lâm Lang bị hắn chọc cười.
Hắn liền một tay cầm điện thoại, một tay chống cằm, ngón tay gõ nhẹ gương mặt, thâm tình, quyến luyến, nhìn cô mỉm cười. Từ rất sớm, hắn chính là bị nụ cười này tù binh, đôi mắt cong lên giống như trăng non phía chân trời, lại có chút nghịch ngợm.
Hắn không khỏi vươn tay ra, dán lên tầng cửa kính lạnh băng ấy.
Phảng phất dáng vẻ này, là có thể cách cô thêm gần một ít.
Thế nhưng là, còn chưa đủ.
>/>
Xa xa không đủ.
Người đàn ông bỗng nảy ra một ý.
Trước mắt bao người, một chàng trai cao 1 mét 87, tựa như đứa trẻ ấu trĩ đến tột cùng, đem toàn bộ đầu đều thò lại gần, dùng lực đè ép, một gương mặt vốn thanh tuyển tuyệt mỹ đều bị cửa kính chen lấn đến biến hình.
Danh xứng với thực trở thành mặt bánh bao nhân thịt.
Mọi người nghĩ thầm, người này là tới làm trò cười à?
"Xấu hoắc à." Lâm Lang nói, vẻ mặt ghét bỏ.
Phó Hi lại cười đến thực vui vẻ.
"Này, Phó Hi, có một việc em muốn nói với anh." Cô gái rũ xuống mặt mày tinh xảo.
"Em nói đi."
Hắn vẫn cố chấp đem mặt dán ở trên pha lê, gắt gao, tràn ngập khát vọng nhìn người yêu của hắn, nhìn thế nào cũng không chán.
Rất nhiều lần, hắn đều cho rằng bản thân phải chết mất rồi.
Cảm giác kia rất khó chịu, như là có người ép mạnh vào trái tim, hắn hô hấp một cái, liền cảm thấy có vô số sợi dây đang thắt lại. Trong một mảnh bóng người đong đưa cùng tiếng kêu cứu, hắn dường như loáng thoáng thấy được cô.
Trong tay ôm một đứa bé mới sinh, khuôn mặt nhíu nhíu, lớn lên rất xấu.
Tại sao lại là con trai?
Phó Hi có chút không vui.
Bởi vì tên tiểu tử thúi này là tên quỷ đáng ghét dính người, cả ngày thích ôm mẹ nó không buông tay.
Rồi sau đó, hắn bị giận tỉnh.
Nhịp tim lại khôi phục bình thường.
Về sau suy nghĩ một chút, kỳ thật sinh một con khỉ quậy cũng không tồi, lỡ như hắn và Lâm Lang đã xảy ra mâu thuẫn gì, sai tiểu tử này đi hoà giải, da dày thịt béo lại không sợ té, vừa vặn.
Hắn cứ suy nghĩ như vậy, người đối diện lên tiếng.
"Tạ Diêu Hoa cậu ấy cầu hôn với em."
Nhẹ nhàng, giống như một cọng lông vũ đang rơi xuống đất.
Người đàn ông giật mình.
Xem nhẹ trái tim run rẩy, hắn đột nhiên có ý nghĩ "như vậy khá tốt"
Hắn dù sao từng có tiền án, từng ở trong ngục giam tối tăm không ánh mặt trời, nếu mà cô muốn ở cùng hắn, về sau cũng không tránh được bị người đời chỉ trỏ, nói cô là vợ của kẻ gϊếŧ người.
Lúc trước hắn cũng từng có ý nghĩ như vậy, cách cô xa một chút, không quấy nhiễu hạnh phúc của cô.
Nhưng mà lại không làm được.
Hắn không làm được chuyện chắp tay đem người mình yêu nhất nhường cho người khác.
Thật ra hắn rất hẹp hòi.
Hẹp hòi đến mức chỉ muốn nhốt cô lại, chỉ cho bản thân nhìn cô.
Hắn luôn nghĩ, chờ một chút, hắn lại nỗ lực một chút, có lẽ bọn họ thật sự có thể đi đến cuối cùng thì sao?
Bây giờ, tỉnh giấc.
"Tạ Diêu Hoa cậu ta là một tên khốn!" Phó Hi mắng suốt mười phút.
Lâm Lang căn bản không thể chen vào.
Các cảnh ngục trợn mắt há hốc mồm nhìn chàng trai này ngày thường văn nhã nho nhã, bình tĩnh tự kiềm chế, làm sao trong lời nói không mang theo một chữ thô tục nào đi thăm hỏi mười tám đời tổ tông của người ta, giữa câu còn không trùng lặp nhau.
Cuối cùng, gương mặt mum múp phẫn nộ đang ghé vào pha lê kia, đột nhiên cười.
"Nhưng mà ——"
Đôi mắt hắn bị lấn đến biến hình, thoạt nhìn rất buồn cười.
Hắn tham lam nhìn mặt cô, lại nói, "Cậu ta tốt hơn anh, so với anh biết cái gì mới là quan trọng nhất, đáng giá trân quý nhất."
Hối hận nhất, là hắn không thể ở thời điểm cô sợ hãi mà chạy đến, giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu cho cô, từ đây vương tử và công chúa trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc.
Có lẽ loại người như hắn, không xứng để có được đi.
"Cho nên, anh đồng ý?" Lâm Lang nhíu mày.
Không đồng ý.
Chết cũng không đồng ý.
Lúc này hắn chỉ muốn vượt ngục để làm thịt cái thằng nhãi ranh lòng lang dạ sói đó mà thôi.
"Nếu, nếu em thật sự thích cậu ta."
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn mềm lòng.
Đây là người mà hắn thích nhất, thích đến nỗi tâm đều phải đau.
Đại khái đã phát tiết một hồi, trong vòng mười lăm phút sau, Phó Hi so với dĩ vãng càng thêm trầm tĩnh, đâu vào đấy nói ra an bài của hắn.
Hắn nói, thật ra đồ cưới hắn đã sớm tự mình làm tốt, áo cưới đỏ thẫm, mũ phượng khăn voan, liền treo ở trên gác mái của nhà mới, một mực đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy cô mặc vào, nếu thấy hợp thì dùng bộ kia đi, xem như là quà tân hôn mà hắn đưa, cũng là một phần kinh hỉ cuối cùng.
Hắn nói, hắn ở trấn nhỏ nở khắp hoa tươi kia trồng một vườn hoa, là loại hoa hải đường mà cô thích nhất, có lẽ bây giờ đã nở hoa rồi, lúc cô rảnh có thể đi nhìn một chút.
Hắn còn nói ——
Thật xin lỗi.
Còn câu nói, chúc em hạnh phúc, anh nói không nên lời.
[Thế giới 2 — Viên mãn]