Thế giới trước mắt là một mảnh đen nhánh.
Trái tim Dương Lộ đập bịch bịch liên hồi.
Cô ta chẳng qua chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, trên đường về nhà đã bị đánh ngất xỉu, hình như sau đó bị nhét vào cốp xe ô tô, trên người còn có một cỗ mùi xăng khó ngửi.
Là ai hãm hại cô ta?
Cô ta trước tiên nghĩ đến chính là người kia.
Quả nhiên, người đó lên tiếng.
"Cô Dương, cậu Trịnh, chúng ta lại gặp mặt."
Cậu Trịnh?
Là Tư Du sao?
Dương Lộ nhịn không được kêu lên, trong giọng nói mang theo khóc nức nở, "Tư Du, là anh ư?"
"Là anh, Lộ Lộ, em đừng sợ!"
Đối phương cũng cực kì kích động, tiếng ghế dựa chân bị hắn làm cho thực vang, này cũng làm cho cảm xúc khủng hoảng của Dương Lộ thoáng bình phục một chút, ít nhất bây giờ cô ta không phải chỉ có một mình.
Chỉ là câu nói kế tiếp của Lâm Lang lại làm cô ta lo lắng đề phòng.
"Nếu ôn chuyện, sau này còn có rất nhiều thời gian. Mà bây giờ tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, tìm người tới cưỡng bức tôi là chủ ý của ai?" Giọng nói của Lâm Lang vẫn chậm chạp như cũ, như là gió xuân quanh tai, mềm mại, lại làm cho bọn họ không rét mà run.
Hai người vốn kích động lại lập tức trầm mặc.
Bởi vì bọn họ đều biết, đối phương tiêu tốn trắc trở lớn như thế để trói bọn họ đến nơi đây, hiển nhiên sẽ không dễ dàng thả cho bọn họ rời đi.
"Không nói phải không? Cũng được, vậy coi như cả hai đi."
Lâm Lang mỉm cười, ở trong lòng của Phó Hi điều chỉnh một kiểu ngồi thoải mái, "Tôi cho hai người hai lựa chọn."
"Thứ nhất, tôi cho hai người một cái thống khoái, hai người cùng chết, làm một đôi vợ chồng dưới đất ngầm, trên đường đến hoàng tuyền có người làm bạn, sẽ không có gì tịch mịch."
"Cô vậy mà muốn gϊếŧ bọn tôi, cô không sợ bị bắt à?" Dương Lộ hét lên một tiếng, cực kỳ thê lương, "Cô đây là phạm tội!"
"Dương tiểu thư, cô bây giờ là con tin nha, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không một khi tôi tức giận, không chừng sẽ cắt đầu lưỡi xinh đẹp kia của cô đi ngâm rượu đó." Lâm Lang thuận miệng nói.
Cô gái trên màn hình lập tức hoảng sợ run rẩy khắp người, không dám nói tiếp nữa.
"Còn cái thứ hai ấy hả, rất đơn giản, một người trong hai người, phải nếm trải thật kĩ sự tuyệt vọng ngay lúc đó của tôi, một người khác thì, tạm thời đảm đương nhân vật nhϊếp ảnh gia một chút. Chờ trừng phạt kết thúc, tôi sẽ thả cả hai đi. Thế nào, cái chủ ý này của tôi đã đủ nhân từ rồi chứ?"
Dương Lộ nghiến răng, sau đó cô ta hét lên, "Cô, cô nói vậy là sao?"
"Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi. Dương tiểu thư hiểu rõ không? Ông anh mập mạp kia đã chờ hai người lâu lắm rồi đấy."
Cô ta hít hà một hơi, theo bản năng kêu lên, "Tư Du!"
Cặp mắt to mông lung sáng ngời kia của nữ chủ long lanh ánh nước, đáng tiếc Trịnh Tư Du đang bị che mắt, nhìn không thấy.
Trong lòng hắn dư lại là vô hạn sợ hãi.
Hắn là thích Dương Lộ không sai, cũng nguyện ý vì cô ta lây dính một ít chuyện máu tanh không cho người khác biết, nhưng điều này không có nghĩa là hắn chấp nhận bị đè dưới thân của một thằng đàn ông khác! Đặc biệt là một tên mập chết tiệt não đầy ruột già, lòng tham không đáy!
Chuyện này nếu mà lan truyền ra ngoài, Trịnh Tư Du hắn cả đời đều đừng hòng ngẩng đầu làm người!
Chiêu này của Lâm Lang không thể nói không tàn nhẫn, lập tức xé nát tình duyên ám muội giữa hai người, làm cho bọn họ đối mặt hiện thực tàn khốc. Mặc dù hôm nay có thể sống sót, nhưng đó cũng là dựa vào một người khác bị sỉ nhục mà đổi lấy.
Sẽ điên mất đi?
Ở bên kia Trịnh Tư Du thật lâu không đáp lời. Dương Lộ luống cuống, hắn là muốn đem bản thân cô ta đẩy ra đó?
Cô ta khóc lóc thật sự thê thảm, đau khổ cầu xin, "Kế tiểu thư, cô đại nhân đại lượng buông tha cho tôi được không? Tôi, tôi thật là cái gì cũng không biết!"
"Oh? Vậy điện thoại của Phó Hi bị rớt hỏng, tại sao lại không sớm không muộn mà vừa vặn là khoảng thời gian kia, thật sự trùng hợp như vậy à?" Lâm Lang vân vê ngón tay, vẻ mặt không chút để ý.
"Là... Trịnh Tư Du! Đúng, là anh ta bảo tôi làm hỏng! Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!" Dương Lộ vội vàng la lên.
"Cô, Dương Lộ! Cô hay lắm, mắt của Trịnh Tư Du tôi bị mù rồi!"
Trịnh Tư Du liều mạng đè nén lửa giận, hắn vì cô ta mà làm đến nước này, không ngờ tới lúc hoạn nạn, cô ta lấy bản thân mình ra thế tội! Hắn trước kia vậy mà còn tưởng rằng cô ta ngây thơ thiện lương, này đều là con mẹ nó chó má!
"Bây giờ tôi cho hai người thời gian một tiếng để tự ngẫm lại, xem ai sẽ tới tiếp thu trừng phạt này."
Lâm Lang tạm thời tắt đi mạch điện.
Mà bên kia màn hình còn đang nháo tới đỏ mặt tía tai.
Chó cắn chó, một miệng đầy lông.
Thật là chơi vui mà.
Cô rướn người, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai người đàn ông, vòng qua cổ hắn, như một đứa trẻ khát vọng biết được đáp án, "Này, anh nói, ai sẽ chấp nhận bị trừng phạt đây?"
Phó Hi lắc đầu.
"Ai nha, anh nhìn đi, cô ấy khóc thật sự đáng thương nha." Cô vươn một ngón tay trắng tinh, chọc vào vị trí trái tim của hắn, "Cô ấy chính là đồ đệ của anh đó, lỡ bị gϊếŧ chết thật, anh cũng không đau lòng à?"
Cuộc sống này thật đúng là kỳ diệu nha, cô là một nữ phụ ác độc, thế mà lại đang cùng nam chủ thảo luận cách chết của nữ chủ.
Hì, đúng là chơi vui...
"Nếu cô ta dám hãm hại em thì cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày bị báo ứng." Xuất phát từ dự kiến, người đàn ông này máu lạnh đến làm người giận sôi, rõ ràng trước đó không lâu hắn còn cưng chiều Dương Lộ tới vậy.
Lâm Lang đang nghĩ ngợi thì ngón tay đối phương xẹt qua vành tai cô, vuốt ve nốt ruồi đỏ ở phía sau kia, giọng nói của hắn bởi vì trầm thấp mà có chút nghẹn ngào, "Cậu ta từng hôn nơi này của em, đúng không?"
Đôi mắt đen nhánh kia, ẩn ẩn hiện lên nét hung tàn cùng dữ tợn của dã thú.
Cô gái cười ngọt ngào, "Sao thế, ghen à?"
Phó Hi nhìn cô chăm chú, nét mặt như thường, nhìn không ra một tia sơ hở.
"Ừm, ghen, ghen ghét đến nỗi hận không thể độc chết thằng chó kia." Hắn chôn mặt vào cần cổ ấm áp của cô, lẩm bẩm mà nói, "Lâm Lang, em sẽ không rời xa anh đúng chứ? Ở lại bên anh, em muốn cái gì anh đều có thể cho em."
Cô cười khẽ không nói chuyện.
Một giờ tới rồi.
"Hai người nghĩ kỹ rồi, ai muốn tới làm vị anh hùng đó đây?"
"Hoặc là nói, cùng chết?"
Nhìn đi, cô thực thiện lương, trả lại cho bọn họ đường sống để lựa chọn.
Rốt cuộc Kế Lâm Lang lúc trước chính là cái gì cũng không biết đã bị chơi.
Hệt như suy nghĩ của Lâm Lang như vậy, Dương Lộ cùng Trịnh Tư Du nháo băng rồi.
Tuy rằng bọn họ ở trong trò chơi là đồng đội "đồng sinh cộng tử", nhưng ai đều biết là giả thuyết, những lời âu yếm đến chết không phai kia cũng chỉ là chuyện môi trên cắn môi dưới mà thôi, không cần có nửa điểm phụ trách.
Lâm Lang cười tủm tỉm, một tay cô chống cằm, màu tóc xanh đen tùy ý rũ xuống cánh tay, cặp mắt kia trong suốt sáng ngời..
"Nếu cả hai người đều muốn đối phương phụ trách, không bằng như vậy đi, ai bẻ được ngón út của đối phương xuống trước, người đó sẽ có quyền lựa chọn."
"Tôi chỉ cho hai người thời gian một phút đồng hồ thôi nha."