Nam chủ... có lẽ là bị cô ép điên rồi.
Bằng không cậu ta bình tĩnh ngẫm lại đều sẽ biết, ở đêm trước hôn lễ cưỡng bức cô dâu, nếu truyền ra chính là một chuyện gièm pha động trời. Không có bất kỳ một năng lực độc lập gì, cậu chẳng những phải thừa nhận lửa giận của cha kế, mà bên phía nhà trai cũng không dễ dàng bỏ qua cho cậu.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ nóng nảy.
Đổi lại là cô, có không dưới mấy trăm loại phương pháp bắt cóc cô dâu đi.
Giang Khởi Vân cố tình lựa chọn một loại tệ nhất.
Chỉ là tiết mục cường đoạt này, không phải mỗi một cô gái đều sẽ chấp nhận - đương nhiên, nhóm nữ chủ thì khác, trên đỉnh đầu bọn họ có quang hoàn thánh mẫu, đàn ông ngược họ như thế nào đều được, chỉ cần kết cục nói một câu "thiệt tình" sám hối, nữ chủ dù bị tra tấn nhiều năm cũng lập tức lựa chọn tha thứ.
Lâm Lang không có mạch não kỳ lạ như họ, người khác nếu dám phạm vào cô một chút, cô bảo đảm sẽ hãm hại lừa gạt đến nỗi làm địch nhân hoài nghi cuộc đời!
Thực xin lỗi, hai chữ tha thứ, chưa từng xuất hiện trong từ điển của cô.
Cô dâu tựa hồ mới phản ứng lại, kinh hoảng ngăn trở phong cảnh trước ngực, "Em điên rồi!"
Cô sắm vai là một chị gái tam quan đứng đắn, "tình chị em" hoàn toàn là một mệnh đề không thể tiếp thu
Mọi thứ trước mắt này đều đánh sâu vào điểm mấu chốt của cô.
"Bây giờ mới nhận ra, có phải đã quá muộn rồi không?" Thiếu niên nhẹ nhàng khẽ nhếch khoé miệng, rõ ràng là bộ dáng shota môi hồng răng trắng, cố tình trong mắt lại sinh ra một cỗ lạnh băng như rắn độc.
"Roẹt ——"
Áo cưới hoa mỹ bị xé rách một cách thô bạo, mạt ngực thêu chim nước màu trắng tuyết bại lộ trong không khí, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân thần bí.
Hô hấp đột nhiên tăng thêm.
Vẻ mặt của cậu cũng trở nên nguy hiểm.
"A ——" cô dâu hét lên một tiếng, cặp mắt mỹ lệ nhiễm lên sắc thái hoảng sợ, hơn nữa rõ ràng ý thức được, điều này không phải một trò đùa dai.
Là sự thật.
Lâm Lang liều mạng giãy dụa, đổi lấy chính là sự giam cầm không lưu tình chút nào của đối phương. Cậu nắm lấy hai tay cô giơ lên trên, hai chân đè chặt cơ thể lộn xộn, há miệng cắn một phát lên cổ đối phương, hơi dùng sức một chút, máu liền chảy ra, trong miệng tràn đầy hương vị rỉ sắt dày đặc.
Cậu cảm nhận được cơn sung sướиɠ cực đại.
Thiếu niên lộc cộc nuốt trọn dòng máu ngọt ngào này, yết hầu kí©h thí©ɧ lên xuống.
Có chút máu còn lại theo cổ chảy xuôi đến trên vai, tựa như mai đỏ tràn trên mặt tuyết, dưới màu trắng thuần túy càng làm nổi bật thêm vẻ tươi đẹp yêu dị.
Người trong lòng ngực rốt cuộc không còn giãy dụa.
Giang Khởi Vân cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Lang không nhúc nhích, cơ bắp cả người cứng đờ, đôi mắt sáng ngời lập tức mất đi sức sống, tựa như một con búp bê sứ tinh xảo không có không có máu thịt.
Thiếu niên đang cuồng bạo đột nhiên ngơ ngẩn.
Cậu đang làm gì thế này?
Người mà cậu vốn phải nâng trên lòng bàn tay yêu thương che chở, cậu lại tự mình hủy hoại.
Lần đầu tiên cô khóc ở trước mặt cậu, cậu nhớ rõ cái loại tư vị đau lòng đến vạn kiến ăn xương này. Nhưng hiện giờ, cô ngay cả nước mắt cũng không cho cậu.
Trong nháy mắt cậu hoảng hốt, có người đá mạnh vào lưng cậu.
Thân thể truyền đến cơn đau tê dại.
"Cái tên cầm thú nhà cậu!" Trần Thanh Lễ phẫn nộ kéo cậu ra khỏi người Lâm Lang, lại một quyền đấm vào mặt.
Ăn hai ba đấm thật mạnh, Giang Khởi Vân mới lấy lại tinh thần, ngón tay lau đi vết máu bên miệng, không sao cả cười nói, "Tôi nói kỵ sĩ đại nhân, anh đã tới chậm."
Loại ánh mắt không rõ ý vị này chọc giận chàng trai, trán nổi gân xanh, lộ ra một mặt dữ tợn khác với ôn tồn lễ độ ngày thường, "Đồ khốn, đi chết đi."
Hai người đánh nhau kinh động tới cha Giang, ông vội vàng chạy tới.
Vào ngày đại hỉ, con rể sao lại cùng con trai mình đánh nhau?
Ông muốn đi khuyên can, bỗng thấy con gái lớn đang cuộn tròn trước gương run bần bật, áo cưới của cô hỗn độn, có dấu vết từng bị xé rách, đặc biệt trên cổ còn có vết máu.
Cha Giang cũng bị doạ không nhẹ.
Trong đầu ông có một cái đáp án vô cùng vớ vẩn.
Mà bên kia, Giang Khởi Vân vật lộn chiếm được ưu thế. Cậu vốn yêu thích Karate, rất có thiên phú, lại đang phát ngoan muốn đánh chết cái tên muốn đoạt Lâm Lang với cậu, xuống tay không chút khách khí, chuyên chọn nơi yếu ớt nhất của cơ thể mà công kích.
Chàng trai rên một tiếng, đè chặt chỗ bụng vừa bị đạp một chân, dùng sức thở hổn hển.
Xem đi, đây là người đàn ông mà chị chọn đấy, một chút đều không dùng được.
Loại phế vật này, về sau bảo vệ chị bằng cách nào đây?
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, lấy một loại tư thái kiêu căng ngạo mạn, cười nhạo ánh mắt chọn rể của Lâm Lang.
Chính là, trong tầm mắt, bóng dáng mảnh mai kia lại nhào tới, đau lòng ôm lấy cái người bị thua kia, vì anh ta gặp thương tổn mà khóc thút thít.
Cô che ở trước mặt chàng trai, dùng đôi mắt đã khóc đỏ kia, lạnh lùng nhìn cậu, trừ bỏ cừu hận và oán ghét, lại không một tia ôn nhu đưa tình —— cô hận không thể đem cậu ăn hết máu thịt, lột ra rút gân!