- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay
- Chương 50:
Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay
Chương 50:
Thu dọn xác con trăn, Lê Tinh tiếp tục tiến sâu vào trong. Có lẽ do người dính mùi máu tanh nên trên đường đi liên tục có tinh thú tấn công cô, đương nhiên Lê Tinh mong có càng nhiều tinh thú càng tốt, tài nguyên tu luyện của cô đều dựa vào chúng mà có.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, ánh sáng yếu dần, Lê Tinh mới chợt nhận ra mình đã ở trong rừng cả ngày, vội vàng thay cho xe ba gác một viên linh thạch thượng phẩm rồi chạy như bay về nhà.
Khi năng lượng dồi dào, chiếc xe ba gác mới thực sự thể hiện được đẳng cấp của một món đồ xa xỉ, nó chạy nhanh đến mức phát ra tiếng nổ siêu thanh, chỉ mất 15 phút, Lê Tinh đã vào đến không phận thành phố Datan, về đến nhà trước khi Lý Nghĩa tan làm.
Nhìn chiến lợi phẩm của Lê Tinh hôm nay, ếch rừng bụng đỏ, sóc hoa đuôi đôi, chuột lang sừng nhọn, thỏ ba tai, chim sẻ núi..., mỗi loại tinh thú đều có bảy, tám con, to nhỏ đủ cả, nhìn kiểu gì cũng giống như bưng cả ổ về, Lý Nghĩa chìm vào trầm tư.
"Đây là những gì cháu thu hoạch được trong một ngày sao?"
Lê Tinh nhe hai chiếc răng khểnh: "Hì hì, cũng tạm được ạ?"
"Gì mà chỉ tạm được, lợi hại quá đi ấy chứ!"
Nếu Lý Nghĩa biết, trong không gian của cô còn có thêm hai mươi mấy cái xác tinh thú trung giai, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
Lấy ra một túi tinh thạch đưa cho Anna, Lê Tinh nói: "Dì Anna, đây là thu nhập hôm nay của cháu, đưa cho dì chi tiêu trong nhà!"
Tuy tinh thạch là tài nguyên không thể thiếu cho việc tu luyện của cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi săn tinh thú, hơn nữa cô được Lý gia chăm sóc lâu như vậy, lễ nghĩa không thể thiếu.
Anna nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi của Lê Tinh, sớm đã đau lòng muốn chết, sao có thể lấy tinh thạch của cô được.
"Tiểu Tinh, cháu cứ giữ tinh thạch mà dùng, không cần đưa cho nhà đâu."
Lý Nghĩa cũng gật đầu phụ họa: "Mấy hôm nữa chú sẽ đến học viện Datan đi làm rồi, lương bổng sẽ cao hơn rất nhiều, trong nhà không thiếu tiền tiêu đâu." Dừng một chút, Lý Nghĩa có chút ngại ngùng nói: "Cháu, cháu nếu thật sự muốn đóng góp cho gia đình, vậy thì kỳ nghỉ này, cháu cứ lo liệu chuyện thịt thà trong nhà nhé."
Con bé này thực sự là quá háu ăn, không có căn tin hỗ trợ, áp lực ba bữa ăn hoàn toàn dồn lên Lý Nghĩa, đúng là không chịu nổi mà, chi bằng để cô bé tự lực cánh sinh, dù sao cô bé này cũng rất có năng lực.
Quả nhiên, Lê Tinh không chút do dự đồng ý, bữa tối liền dùng thỏ ba tai và chim sẻ núi làm một bữa thịnh soạn, cả nhà ăn đến no căng bụng, trong căn nhà nhỏ thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Dương Đại Vệ đang loay hoay với mấy món đồ điện tử cũ trong tiệm thì có người giao hàng đến, địa chỉ gửi hàng hiển thị là thành phố Datan.
Thành phố Datan? Dương Đại Vệ lẩm bẩm, không phải là kiện hàng gửi hôm qua bị trả lại đấy chứ?
"Hàng thu tiền tận nơi, vui lòng thanh toán phí vận chuyển 250 tinh tệ." Robot giao hàng dùng giọng nữ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Dương Đại Vệ: "...Vậy mà mình thật sự tin lời cô ta nói!"
"Thà là hàng trả về còn đỡ! Mẹ kiếp, đúng là bị cho leo cây rồi!"
Vừa chửi rủa vừa thanh toán, Dương Đại Vệ đeo khẩu trang vào, cẩn thận bóc gói hàng. Bây giờ mấy kẻ biếи ŧɦái nhiều như nấm, ai biết được cái người tên Yếu đuối như hoa kia có giở trò gì trong này không, nhỡ đâu bỏ thứ gì kinh tởm vào, lúc mở ra phát nổ vào mặt thì sao?
Sự thật chứng minh là hắn đã lo lắng thừa, đây là một gói hàng bình thường đến không thể bình thường hơn. Sau khi mở ra, lộ ra một cái đĩa phù văn bên trong.
"Ơ?"
Hắn cứ tưởng đồ của mình bị tráo rồi, nhưng nhìn kỹ thì đúng là cái đĩa phù văn làm lạnh mà hắn gửi đi sửa. Dương Đại Vệ thở phào nhẹ nhõm.
"Cái quái gì... Thế là đã sửa hay chưa vậy?"
Chẳng lẽ là thấy cái đĩa phù văn này phức tạp quá, sửa không được nên gửi lại cho hắn? Vậy thì cũng đừng có ship COD chứ, đúng là...
Cảm thấy Yếu đuối như hoa không đến nỗi tệ như hắn nghĩ, tâm trạng Dương Đại Vệ tốt hơn một chút, đeo găng tay vào, lấy máy đo đặt vào rãnh ở mép đĩa phù văn. Ngay lập tức, một luồng sáng xanh lam chói mắt lóe lên, kim đồng hồ trên máy đo như bị ai đó giật mạnh, "bốp" một cái đã chỉ về mức cao nhất.
"Má ơi——!"
Phản ứng đầu tiên của Dương Đại Vệ là máy đo bị hỏng, nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ thì thấy không thể nào, hôm nay vẫn dùng bình thường mà, tốt lắm cơ mà.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Một cái đĩa phù văn làm lạnh tầm trung, sao lại thành hàng cao cấp rồi?
Vừa mừng vừa lo, hắn run rẩy thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng xác định đĩa phù văn không những dùng được, mà sau khi được nâng cấp, Dương Đại Vệ ngây người ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm như bị ma nhập: "Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào..."
Tuy hắn chỉ là một phù văn sư cấp hai, trong số các phù văn sư cấp Linh Giai cũng thuộc tầng đáy của chuỗi thức ăn, nhưng kiến thức cơ bản thì hắn vẫn có.
Để sửa một cái đĩa phù văn như thế này, một phù văn sư cấp Linh Giai thường phải mất ba ngày, thế mà đối phương chỉ mất bao lâu? Không tính thời gian vận chuyển, cô chỉ mất tối đa nửa ngày.
Hơn nữa, muốn nâng cấp đĩa phù văn, ít nhất cũng phải là phù văn sư cao cấp từ cấp chín trở lên mới làm được, một người chỉ là dân chơi phù văn thì làm sao làm được?
Dương Đại Vệ đột nhiên nhảy dựng lên, lục tung bàn, cuối cùng cũng tìm thấy một cái kính lúp 10x, kẹp vào mắt, cẩn thận kiểm tra mép đĩa phù văn.
Hắn nghi ngờ đối phương đã mua một cái đĩa phù văn cao cấp cùng loại để thay thế, tuy không hiểu sao cô lại làm ăn lỗ vốn như vậy, nhưng chắc chắn là có âm mưu gì đó!
Đến khi nhìn thấy dấu ấn độc quyền mà mình cố ý khắc lên, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Dương Đại Vệ cũng tan biến.
Không biết là cố ý hay trùng hợp, bên cạnh dấu ấn của hắn, có thêm một hình ngôi sao năm cánh giống như bông hoa, nét khắc còn mới, chắc chắn là do Yếu đuối như hoa để lại.
Dương Đại Vệ cẩn thận cất đĩa phù văn đi, mở quang não, điên cuồng tag "Yếu đuối như hoa".
Với trình độ này, có ma mới tin cô không phải là phù văn sư, không cho hắn xem chứng chỉ phù văn sư, chắc là sợ lộ thân phận đây mà.
Trong đầu Dương Đại Vệ đã tự động dựng lên một bộ phim cẩu huyết về một phù văn sư cao cấp chống lại thế lực quý tộc áp bức, bị nhiều phía chèn ép truy sát, cuối cùng phải đổi tên họ, ẩn cư ở khu hạ thành, bất đắc dĩ phải kiếm tiền trên mạng.
Chắc chắn là duyên phận đặc biệt, mới để hắn trong biển người mênh mông, gặp được đại sư Yếu đuối như hoa!
Nghĩ đến thái độ của mình ngày hôm qua, Dương Đại Vệ hận không thể tự cho mình một cái bạt tai. Có thể hợp tác lâu dài với đại sư, chưa nói đến chuyện làm ăn của hắn sẽ như thế nào, chỉ riêng việc có được mối quan hệ với một phù văn sư cao cấp, cũng đủ để hắn đem ra khoe khoang cả đời rồi.
Dương Đại Vệ thì đang mong ngóng, còn "đại sư Yếu đuối như hoa" cách đó vạn dặm, thì đang ở Rừng Tinh Thú đại khai sát giới.
Ăn tối xong, tắm rửa lên giường, cuối cùng Lê Tinh cũng có thời gian mở quang não, vừa online, giao diện đã bị mấy chục cái thông báo chiếm hết màn hình, toàn là do "Kiếm tiền là chính" gửi tới.
Vừa uống sữa dâu, Lê Tinh vừa tủm tỉm đọc từng cái một.
//Kiếm tiền là chính//: Đại sư ơi, tôi đã nhận được đĩa phù văn rồi, ngài thật sự quá lợi hại! Tiểu nhân có mắt như mù, vậy mà dám hoài nghi trình độ của ngài, đúng là đáng chết, xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân.
//Đại sư ơi, ngài còn đó không? Lên mạng thì hú tôi tiếng nhé, chúng ta bàn chuyện tiền nong. Hun hun.//
//Đại sư ơi, ngài thấy tin nhắn của tôi chưa vậy? Thương thương//
//Đại sư ơi…//
……
Lê Tinh còn chưa đọc hết tin nhắn, Kiếm tiền là chính lại gửi tới một tin nữa, lần này Lê Tinh trả lời.
/Yếu đuối như hoa/: Tôi đây.
Qua màn hình Lê Tinh cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của đối phương.
//Kiếm tiền là chính//: Đại sư ơi! Cuối cùng ngài cũng online rồi!!!
//Yếu đuối như hoa//: Đĩa phù văn nghiệm thu rồi chứ? Không vấn đề gì thì chuyển khoản đi, nhanh lên!
Tuy tin nhắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng Dương Đại Vệ cảm giác Yếu đuối như hoa có vẻ không vui, hiện tại hắn không hề muốn để cô không vui chút nào.
//Kiếm tiền là chính//: Đại sư ơi, cái tôi gửi cho ngài là đĩa phù văn tầm trung, qua tay ngài sửa chữa một cái, biến thành hàng cao cấp, không giống như chúng ta đã nói.
Lê Tinh nhướng mày, thế là thế nào? Cô còn đang định im lặng cho qua chuyện, chẳng lẽ người này còn muốn kiếm chuyện nữa sao?
//Yếu đuối như hoa//: Nói trọng điểm.
Dương Đại Vệ cảm thấy cô càng thêm bực bội.
//Kiếm tiền là chính//: Không giấu đại sư, đĩa phù văn lắp vào, cái tủ lạnh bán ra tôi lời được 7000, may mắn hơn còn được thêm. Nên tiền sửa chữa tôi trả ngài 3500, ngài thấy sao?
Lê Tinh thật không ngờ, người hôm qua còn kì kèo từng đồng một với cô, hôm nay không những khai báo rõ ràng, mà còn chủ động trả thêm, lại còn thêm nhiều như vậy! Uống nhầm thuốc rồi à?
Dương Đại Vệ thấy cô không trả lời, tưởng cô chê ít, cắn răng gửi thêm một tin:
//Kiếm tiền là chính//: 4000!
Lê Tinh nhướng mày, lại thêm 500 nữa?
Vẫn không thấy trả lời, Dương Đại Vệ cắn răng tiếp tục gõ chữ.
//Kiếm tiền là chính//: Đại sư ơi, tôi mới bắt đầu kinh doanh, tiền thuê nhà nước nợ đều phải đóng, còn một đống hàng tồn chưa bán được, vốn ít lời ít, 4000 thực sự là giới hạn rồi, huhuhu...
Dương Đại Vệ còn chưa khóc xong, đối phương đã gửi tới một tin nhắn - //Thành giao!// khiến hắn vui mừng vỗ đùi, vội vàng chuyển 4000 vào tài khoản của Yếu đuối như hoa.
Tiếng "ting ting" báo tiền đến tài khoản, quả thực là âm thanh giải tỏa căng thẳng nhất thế gian, Lê Tinh lập tức vui vẻ, nhắn lại cho đối phương.
//Yếu đuối như hoa//: Hợp tác vui vẻ! Lần sau có gì cần sửa chữa cứ nhắn tin trực tiếp cho tôi.
Xem ra là cô đồng ý hợp tác lâu dài với hắn, Dương Đại Vệ cảm thấy tương lai tươi sáng.
//Kiếm tiền là chính//: Đại sư ơi, cho tôi mạo muội hỏi một câu, xác suất nâng cấp đĩa phù văn của ngài là bao nhiêu vậy?
Phù văn sư cấp cao, nâng cấp đĩa phù văn có xác suất thành công, Dương Đại Vệ thực sự tò mò, nếu như xác suất thành công của Yếu đuối như hoa cao, vậy chẳng khác nào hắn nhập hàng cấp thấp, bán hàng cao cấp, không đến mấy năm, có thể mở chi nhánh, rước bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Lê Tinh thì nhìn chằm chằm câu hỏi, chìm vào trầm tư. Cô nâng cấp đĩa phù văn sao?
Vì Kiếm tiền là chính hỏi điều này, điều đó có nghĩa là không phải tất cả các Phù văn sư đều có thể nâng cấp đồ khắc phù văn. Chẳng trách lúc đầu hắn kiêu ngạo, giờ thì tôn trọng cô với thái độ hoàn toàn khác. Đây hẳn là vấn đề.
//Yếu đuối như hoa//: Không rõ, chưa thống kê bao giờ.
Câu trả lời qua loa của Lê Tinh, ngược lại khiến Dương Đại Vệ càng thêm hiểu lầm - Không phải cô không rõ, mà là xác suất quá cao không tiện nói cho hắn biết, ừ, nhất định là vậy!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay
- Chương 50: