Chương 15:

May mắn thay, sổ tay của lão tổ đã đánh thức cháu gái, trời không chiều lòng người, vậy cháu gái sẽ nghịch thiên mà làm, giống như lão tổ, song tu đan thể, trong 3000 đại đạo, ắt có một chỗ cho cháu gái. Lão tổ đối với cháu gái có ơn sâu như biển, cháu gái không có gì báo đáp, chỉ có thể chăm chỉ tu luyện, mong sớm thành chính quả, đích thân cảm tạ ân đức của lão tổ. Nếu có một ngày, có thể trở về nhà họ Lê, cháu gái nhất định sẽ chuyển giao tài nguyên tu tiên mà lão tổ để lại cho gia tộc.

Cháu gái ba lần dập đầu, kính chúc lão tổ tiên đạo hanh thông, thọ cùng trời đất!"

Trong cung điện nguy nga tráng lệ, tiên khí lượn lờ, kỳ lân ngậm thuốc, phượng hoàng hót líu lo, từng đàn hạc linh bay múa giữa tiên sơn.

Trong một tòa bát giác đình được xây bằng tiên linh ngọc, hai người đàn ông đang chơi cờ, người mặc áo xanh chuẩn bị đặt quân cờ, quân cờ trắng vừa chạm vào bàn cờ, người mặc áo xanh đột nhiên dừng lại, người đàn ông tuấn tú mặc áo trắng đối diện thấy vậy không vui, quạt xếp "bốp" một cái, kêu lên: "Lê Chiến, không được hối hận!"

Người mặc áo xanh liếc mắt nhìn, hừ một tiếng: "Ta có đến nỗi đó không?"

"Bốp" một tiếng, quân trắng hạ xuống, quân đen chết một mảng lớn.

"Kẻ cờ dở, ngươi lại thua rồi." Lê Chiến tâm trạng rất tốt, hiếm khi nở một nụ cười, khiến người đàn ông mặc áo trắng đối diện ngây người.

"Thắng ta mà ngươi vui đến vậy sao? Nếu thế thì sau này ta sẽ để ngươi thắng mỗi ngày."

Lê Chiến thực sự cạn lời, kẻ cờ dở này đánh mãi thua, thắng hắn có gì đáng vui, nói như thể hắn cố tình để mình thắng vậy! Không biết xấu hổ.

"Vừa rồi một vãn bối nhà ta chúc ta tiên đạo hanh thông, thọ cùng trời đất."

"Ồ?" Bạch Phượng Minh mắt sáng lên: "Thông thường những lời chúc có thể trực tiếp đến tiên giới như vậy, tư chất và khí vận đều rất tốt, nếu không chết yểu thì chắc chắn có thể phi thăng. Vãn bối này không tệ, nhà họ Lê của ngươi rốt cuộc cũng có người ra dáng, không uổng công ngươi tận tâm tận lực bồi dưỡng. Tu vi của người đó thế nào? Còn bao lâu nữa thì có thể lên đây?"

"Kim đan chăng?"

"Chăng?"

Bạch Phượng Minh cau mày, cho dù có chướng ngại của giới, với năng lực của tiên quân Lê Chiến, cảm ứng tu vi của một hậu bối cùng huyết thống thì quá dễ dàng, sao lại còn chăng nữa!

"Đan điền của con bé vỡ rồi, ta không cảm ứng được tu vi, thần thức là kim đan sơ kỳ."

Bạch Phượng Minh: ( ̄ェ ̄;)

Nhà họ Lê đúng là có độc, khí vận của cả mấy trăm thế hệ đều đổ dồn lên một mình Lê Chiến, từ sau khi hắn phi thăng, nhà họ Lê không còn một ai vào được tiên giới. Lúc này cuối cùng cũng có một hậu duệ có tư chất tốt, tốt đến mức lời chúc có thể được người tiên giới cảm ứng, vậy mà lại vỡ đan.

Lê Chiến này, tâm cũng quá lớn, vãn bối đã như vậy rồi, còn cười cái gì chứ!

"Ta có một viên tiên duyên tái tạo đan, không bằng..."

Lê Chiến khoát tay, nói: "Tâm ý ta nhận rồi, nơi con bé đang ở hiện tại linh khí hỗn tạp, đan điền vỡ ngược lại là chuyện tốt."

"Có chuyện như vậy sao? Con bé đang ở đâu?"

"Một mảnh vỡ của đại thế giới."

"Mảnh vỡ của đại thế giới?"

Vũ trụ có 3000 đại thế giới, 3000 trung thế giới và vô số tiểu thế giới. Trong đó tiểu thế giới dễ bị ảnh hưởng bởi gió mạnh của vũ trụ nhất, bị cắt thành những mảnh vỡ thế giới. Trung thiên thế giới hình thành mảnh vỡ tương đối ít, còn đại thiên thế giới thì chướng ngại giới vững chắc, hầu như không hình thành mảnh vỡ thế giới.

Bạch Phượng Minh nói: "Theo ta được biết, trong 3000 đại thế giới, chỉ có Càn Nguyên giới là một vạn năm trước, do yêu nghiệt ngoài giới gây loạn, phá hủy chướng ngại giới, sau khi sụp đổ thì không biết tung tích, chẳng lẽ hậu duệ của ngươi rơi vào Càn Nguyên giới?"

Càn Nguyên giới có môi trường khí hậu đặc biệt thích hợp cho linh thực và tiên thảo sinh trưởng, trước khi sụp đổ, nơi này chuyên cung cấp dược liệu cho tiên giới. Vạn năm trôi qua, nếu mảnh vỡ Càn Nguyên còn tồn tại thì những hung thú phụ trách canh giữ linh thảo không biết đã sinh sôi bao nhiêu. Vãn bối kia mất tu vi, liệu có thể sống sót không?