Chương 5

"Nghe bá mẫu, trước mắt cứ nhịn xuống. Vào cung gặp nương nương, rơi vài giọt nước mắt, nhất định nương nương sẽ đau lòng, chủ trì công đạo cho con."

Mặc Ngô thị dốc tim dốc phổi khuyên bảo, Giang Chiểu vẫn không dao động.

Giang Chiểu nâng dù, để lộ một đôi mắt trong trẻo, "Bá mẫu, người từng nói với con, người khinh thường đồ vật dùng nước mắt đổi lấy."

Đơn giản một câu lại hoàn toàn ngăn chặn một bụng cằn nhằn của Ngô thị. Bà há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.

"Tứ muội muội." Giang nhị tiểu thư bước lên trước ôm Giang Chiểu vào lòng. Nàng biết Giang Chiểu rất thích Thái tử. Mở miệng chút là Thái tử thế này, Thái tử thế kia. Người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm... thế mà lại bị từ hôn.

Sau khi trở về từ Vạn Thọ Quan, Giang Chiểu tự nhốt mình trong phòng mấy ngày, nàng đến tìm mãi vẫn không gặp được. Qua một đêm, một bụng lời nói muốn khuyên nàng, không ngờ khi mở miệng lại thốt lên, "Là hắn bị mù."

Nhị tiểu thư vừa nói xong, Ngô thị kinh hoảng dòm ngó xung quanh, quay đầu mắng, "Con đó....coi chừng cái miệng, người kia là Thái tử đó."

Giang Nhiên lại không thu liễm, buông lỏng Giang Chiểu ra, nghẹn cười, "Muội xem, ngay cả nương của tỷ cũng biết kẻ mù kia là Thái tử."

"Ngươi...nha đầu chết tiệt này." Ngô thị tức giận trừng mắt.

Một hồi ầm ĩ, cuối cùng trên mặt Giang Chiểu cũng có ý cười, "Nhị tỷ tỷ, tỷ nhớ chăm sóc tổ mẫu thật tốt."

"Trong nhà nhiều người như vậy, muội không cần bận tâm. Biết muội sắp đi, tỷ đã chuẩn bị xe ngựa giúp muội."

Thông qua cửa xe, Giang Chiểu thấy rõ ràng. Này đâu chỉ là một chiếc xe ngựa, đồ ăn đi đường đều chuẩn bị đầy đủ.

"Tuyết lớn như vầy, chỉ sợ một tháng mới đến nơi. Lỡ như trên đường không có chỗ dừng chân, có những thứ này cũng không sợ đói bụng. Tất cả mọi thứ, tỷ đã thay muội sửa soạn tốt rồi." Giang Nhiên kéo tay nàng, vừa nói vừa đưa nàng lên xe ngựa, "Phù Dung thành khí hậu tốt, dưỡng nhiều người đẹp, biết đâu chuyến này muội lại tìm được lang quân như ý đó chứ!!!"

Giang Nhiên chỉ là an ủi Giang Chiểu. Đặt Thái tử Trần Ôn sang một bên, dáng vẻ, tài trí đều là người đứng đầu. Hơn nữa, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi. Ngày xưa, Giang Chiểu đem hắn tâng lên trời, giờ muốn tìm một người hơn Thái tử, phỏng chừng khó.

"Được." Giang Chiểu hồi đáp.

Đợi đến khi Giang Chiểu lên xe ngựa, buông mành, bánh xe đã lăn, bấy giờ Ngô thị mới nhớ tới, vội đuổi theo hai bước, "Đại tỷ tỷ con cũng đã trở về Phù Dung thành, nếu Thẩm gia đối với con không tốt, nhớ tìm Đại tỷ con, biết chưa?"

"Vâng." Giang Chiểu phất màng che, đỏ mắt.

Nàng không có phụ mẫu nhưng ở Giang gia, ai cũng yêu thương nàng. Đại bá mẫu cũng xem như là một nửa mẫu thân. Tổ mẫu nuôi dưỡng nàng khôn lớn, sao lại không đau lòng nàng cho được. Bất quá muốn dùng việc này để bức nàng. Nhưng chính nàng cũng muốn bức bản thân một phen.

Là nàng muốn đi Phù Dung thành.

Có thể tránh lời đàm tiếu bị từ hôn. Còn có thể buông bỏ người kia triệt để.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ Giang gia, bấy giờ nhị công tử mới từ trong cửa vọt ra, đuổi theo Giang Chiểu.

"Tỷ tỷ."

Giang Hoán bắt kịp Giang Chiểu, đứng bên cửa sổ xe ngựa, tay nắm thành đấm, nghiến chặt răng, "Đệ thay tỷ tiến cung cầu Thái tử."

Giang Hoán nói xong, ngực phập phồng, khoé miệng co rút, gần như sắp khóc.

Tỷ tỷ không muốn tiến cung cầu người. Hắn đi.

Chỉ cần là tỷ tỷ thích, hắn sẽ thành toàn cho nàng.

Giang Chiểu lại nở nụ cười, đưa tay ra xoa đầu hắn, "Đệ cầu hắn làm gì. Có cầu được, ta cũng không cần nữa."

Nhìn Giang Hoán ngây người, Giang Chiểu bật cười, "Cữu cữu gửi thư nói sức khỏe ngoại tổ mẫu không tốt, tỷ đến đó thăm người."

Sau một hồi sửng sốt, Giang Hoán mới thì thầm, "Tỷ tỷ, tỷ thật sự..."

Giang Chiểu gật đầu, "Ừ."

Giang Hoán không tin.

Giang Chiểu lại cam đoan, "Yên tâm. Tỷ thật sự không thích hắn nữa."

Lúc vừa mới hạ sốt ở Vạn Thọ Quan, sau khi nghe Tố Vân kể lại, Giang Hoán muốn đi tìm Thái tử, nhưng bị Giang Chiểu ngăn lại.

Giang Chiểu nói nàng đã buông xuống. Nhưng khi đó, Giang Hoán nhìn thấy mắt nàng đỏ ửng, hắn biết nàng chỉ đang nói dối.

Hắn hận bản thân quá yếu ớt, không thể chống lưng cho nàng.

Hôn sự là ngự tứ.

Nếu phụ mẫu còn sống, Thái tử sao dễ dàng từ hôn như vậy. Tỷ tỷ cũng không bị người ta ức hϊếp đến bậc này.

Nhưng lúc này đây, Giang Hoán nhận thấy trên mặt Giang Chiểu là sự thoải mái. Tựa hồ hoàn toàn buông bỏ.

"Chờ tỷ quay về sẽ mang cho đệ đậu phụ khô mà tổ mẫu làm."

Giang Chiểu hướng hắn cười một tiếng, buông mành, sự chua xót bấy giờ mới hiện lên tròng mắt.

Xe ngựa đã đi được một quãng khá xa, Giang Hoán vẫn đứng trong tuyết dõi theo ngây ngốc.

Trương ma ma đứng nãy giờ trong sân đều nhìn thấy tất cả mọi việc. Bà quay về phòng, hướng lão phu nhân nói, "Người đi rồi. Nhị thiếu gia đuổi theo cũng không ngăn được."

Nghe vậy, tức giận trong lòng lão phu nhân vơi đi một nửa.