Chương 24

Trần Ôn vô cùng quen thuộc mùi hương này. Tuy không biết nó bắt đầu từ khi nào lởn vởn vờn quanh chính mình, nhưng hắn khẳng định đã có từ rất lâu.

Gió lạnh đột nhiên nhấc lên góc áo nàng, Trần Ôn liếc mắt thấy đôi tay nàng nắm chặt, làn da trắng nõn hơi xanh tím, cơn lạnh lẽo đập vào mắt, cứ như sự lạnh lẽo trên người nàng, cũng truyền vài phần lại đây.

Lòng bàn tay sau lưng Trần Ôn khẽ nắm thành quyền, lúc này mới lui ra phía sau một bước, không hỏi gì nữa, chỉ thấp giọng nói, “Bên ngoài trời lạnh, nàng về phòng đi.”

Trên phiến đá xanh còn đọng nước tuyết, in lại một vài dấu chân nhợt nhạt.

Tận đến khi đôi ủng thêu tường vân bằng tơ vàng hoàn toàn rút khỏi tầm mắt, Giang Chiểu mới ngẩng đầu nhìn theo thân ảnh xanh lơ dần dần đi xa. Trần Ôn không vào đại sảnh, mà lập tức bước thẳng ra khỏi đại môn Thẩm gia.

Giang Chiểu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mất mười năm, cuối cùng nàng cũng học được hai chữ từ chối. Quả thật không khó như nàng tưởng tượng.

Thân ảnh hồng mai lặng lẽ đứng trên nền tuyết, hơi ngước mắt, lại ngoái đầu nhìn ngó xung quanh, không có nửa điểm quyến luyến, con ngươi thanh triệt, sạch sẽ khiến khuôn mặt càng thêm lãnh diễm mê hoặc.

Đứng sau màn trúc, ánh mắt Thụy Vương định thần, thân thể giống như bị trúng bùa, nhất thời không thể động đậy, nhìn chằm chằm đến ngu dại. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người ngăn trở, Thụy Vương tức giận liếc sang, thì thấy Ninh Đình An thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên nhìn y.

Ánh mắt hệt như cái hôm hắn nói, Giang Chiểu là tẩu tử tương lai của y.

Dưới mông Thụy Vương tức khắc như nạm bạc đinh. Y đột ngột ngồi dậy, vài bước đi thẳng ra cửa, gió lạnh thổi tới, thần trí mới hơi tỉnh táo một chút.

Đúng lúc Giang Chiểu quay đầu lại.

Tầm mắt hai người vừa vặn chạm nhau lần nữa.

Thần sắc Giang Chiểu ngốc lăng trong giây lát, sau đó vội vàng cúi đầu hành lễ, đang muốn dời bước đi tiếp, hai tiếng “Tẩu tử” đột ngột phát ra làm nàng ngừng lại.

Khoảnh khắc mắt đối mắt vừa rồi, Giang Chiểu liền cảm thấy có vài phần quen thuộc, lục lọi trí nhớ một phen mới nhớ ra là người ngày ấy ở khách điếm, nàng vô tình liếc mắt đυ.ng phải.

Khi ấy, nàng từ trên người y thấy được bóng dáng tương tự Trần Ôn vài phần, hiện giờ lại gọi nàng tẩu tử, nam nhân trước mặt là ai, cũng không khó đoán.

Giang Chiểu lại lần nữa cúi đầu hành lễ, “Thần nữ bái kiến Vương gia.”

Thụy Vương trong ấn tượng của Giang Chiểu vô cùng mờ nhạt. Tuy mười bốn tuổi y mới rời khỏi Giang Lăng, nàng cũng từng nhiều lần vào cung. Nhưng mười năm qua, trong mắt nàng chỉ có Trần Ôn, vì thế không chú ý đến Thụy Vương nhiều.

“Tẩu tẩu lúc này mới nhận ra bổn vương.” Thụy Vương bước tới trước mặt nàng. Thân hình thấp hơn Trần Ôn một chút, nhưng vẫn cao hơn Giang Chiểu nửa cái đầu.

Thụy Vương nói như vậy, Giang Chiểu liền biết y cũng nhớ lần trước ở trạm dịch chạm mặt từ xa.

Giang Chiểu nhẹ cong khoé môi, trên mặt thần sắc cũng không nhiệt tình như Thụy Vương, thanh đạm, cũng không cố tình sửa đúng xưng hô, hữu lễ đáp lại, “Ngày ấy là mắt thần nữ vụng về, đã thất lễ, mong Vương gia thứ lỗi.”

Giang Chiểu không đứng lại nữa.

Dứt lời, nàng liền xoay người, bước chân vội vàng quay về Trúc Uyển. Làn váy thêu đóa mẫu đơn trắng ẩn sau áo choàng lộ ra, như tuyết liên trên băng, vừa bạch khiết vừa cao ngạo.

……

Ngày đó, sau khi ba người rời đi, Thẩm lão phu nhân liền gọi Thẩm đại gia vào phòng.

“Quy củ Thẩm gia có phải ngươi đã quên rồi không?” Thẩm lão phu nhân hỏi thẳng một câu, không quanh co dài dòng.

Hôm nay, Chu di nương bày chiêu trò khôn lỏi, há có thể qua được đôi mắt bà. Thẩm lão phu nhân tức giận không nhẹ. Chiểu tỷ nhi ngàn dặm xa xôi tới Thẩm gia, là vì tránh mặt Thái Tử, kết quả trực tiếp đưa người đến tận mặt nàng.

Sao có thể không bực bội!!

Thẩm đại gia vừa ra khỏi viện lão phu nhân liền đi tìm Thẩm phu nhân. Lúc đó, ông liếc mắt ra hiệu, vốn muốn Thẩm phu nhân chỉ thông báo cho Giang Chiểu một tiếng.

Ai biết bốn cô nương cùng đến.

“Trước khi lão gia dạy bảo người khác, nên ngẫm lại cẩn thận. Chuyện này, ai có thể làm được.” Thẩm phu nhân cũng không có sắc mặt tốt.

Người bà phái đi được nửa đường, bốn cô nương đã xuất hiện.

Đại cô nương, nhị cô nương đã định hôn, chỉ còn tam cô nương vẫn chưa. Hôm nay, người tới chính là Thái Tử cùng Vương gia, đường đột chạy tới như vậy, ý đồ là gì, cũng không khó đoán.

“Tâm ngươi bị mỡ heo che rồi à?” Thẩm lão gia xông vào phòng Chu di nương, sắc mặt ám đen.

Chu di nương biết việc này không thể lường gạt cho qua được, cũng không nghĩ lừa gạt, vành mắt đỏ lên, tỏ vẻ ấm ức, “Còn không phải là vì thϊếp suy nghĩ cho cô nương nhà ta sao!!”

Thẩm đại gia liếc mắt một cái, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Thẩm gia ta nhiều đời hành y, không cầu phú quý. Nếu thật mưu đồ cái gì, năm đó công lao tứ muội muội tạo lập, cũng đủ làm Thẩm gia ta một bước lên trời. Nhưng nương từ chối Hoàng Thượng ban thưởng, chỉ muốn yên ổn tại Phù Dung thành, sống một cuộc đời bình đạm, ngươi lại nảy sinh mưu ma chước quỷ gì hả?”