Chương 14

“Đuổi theo.”

Trần Ôn chỉ nói một từ ngắn gọn như vậy, cũng chưa nói rõ đuổi theo là đuổi theo như thế nào.

Nghiêm Thanh rời đi, ánh mắt Trần Ôn lại lần nữa dừng ở trên tráp, con ngươi đột nhiên dừng lại, cầm tráp lên tỉ mỉ nhìn kĩ một hồi.

Trên mặt gỗ có mấy vết đen nho nhỏ đã khô.

—— là vết máu.



Giờ Tỵ, Nghiêm Thanh trở lại.

Trần Ôn đã ra khỏi khách điếm, đang ở cửa thành chờ xuất phát.

Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống. Đại tuyết kéo dài hơn mười ngày rốt cuộc cũng dừng lại.

“Thuộc hạ không thể ngăn được Giang cô nương.” Nghiêm Thanh cúi đầu phục mệnh.

Trần Ôn đứng dậy bước ra bên ngoài, thần sắc đã không còn dao động như lúc sáng sớm, vẫn là vẻ trầm ổn, lãnh đạm thường thấy. Nghiêm Thanh rời đi không lâu, Trần Ôn liền bình tĩnh trở lại, lúc này nghe Nghiêm Thanh bẩm báo cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Đã có ý định nửa đêm trốn đi, trên đường há có thể trì hoãn. Nàng thật sự quyết tâm muốn đến Phù Dung thành, chỉ là uổng phí hắn một hồi khuyên nhủ.

Trần Ôn duỗi tay sửa sửa cổ tay áo, xoay người lên ngựa, vật tư cứu tế đã chất đầy đủ lên xe ở phía sau, xếp hàng dài chờ đợi mệnh lệnh của Trần Ôn.

“Ngươi đi trước một bước, bảo hộ Giang cô nương đến Phù Dung thành an toàn.” Trần Ôn lên ngựa xong, xoay người nói với Nghiêm Thanh.

Tuy nhiên, Nghiêm Thanh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trần Ôn ban đầu cũng không nhìn mặt hắn, lại nói thêm một câu, “Lưu ý Giang cô nương có bị thương ở đâu hay không.”

Cây trâm đó là hôm qua hắn cố ý mua tới đưa cho nàng, vốn muốn an ủi chuyến này nàng tới không dễ dàng, cũng nghĩ nàng sẽ thích.

Ai dè, nàng lại náo loạn, trực tiếp bỏ lại ở khách điếm.

Hộp gỗ trước khi giao cho nàng, Trần Ôn chắc chắn không có vết bẩn, tuy không xác định vết máu dính trên bề mặt, có phải do nàng lưu lại hay không. Nhưng không loại trừ khả năng này.

Chuyến đi này, địa phương cuối cùng Trần Ôn hướng đến tuy là Phù Dung thành, nhưng ven đường gặp mấy địa phương bị thiên tai ảnh hưởng, hắn buộc phải trì hoãn, không rảnh đuổi theo Giang Chiểu.

Vì đi Phù Dung thành, nàng bắt đầu học khẩu thị tâm phi, bắt đầu học nói dối, thậm chí còn học cách có lệ với hắn.

Đã làm đến nước này, dù hắn đuổi theo kịp, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn cưỡng ép nàng trở về!

Trần Ôn phân phó xong, kéo chặt dây cương, đang muốn đi trước thì phát hiện Nghiêm Thanh vẫn đứng một chỗ, cúi đầu không động.

Ánh mắt Trần Ôn quét qua.

Nghiêm Thanh cúi càng thấp hơn, “Giang cô nương còn có lời muốn nhắn cho điện hạ.”

Trần Ôn tay chống lưng ngựa, thân mình ngửa ra sau, chờ hắn nói.

……

Khi Nghiêm Thanh đuổi tới nơi, Giang Chiểu đã ra khỏi Giang thành.

Một đường đều vô cùng trôi chảy, tận đến khi ngựa Nghiêm Thanh phi theo sát cỗ xe Giang Chiểu, hô to một tiếng “Giang cô nương.”

Giang Chiểu tuy biết Trần Ôn sẽ không cao hứng, cũng biết hắn sẽ phái người truy theo mình.

Nhưng không nghĩ tới sẽ truy theo xa như vậy.

Giang Chiểu bước xuống xe ngựa, mũ sa màu hồng nhạt che đến đầu vai, bên trong dung nhan như ẩn như hiện.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống nền tuyết, khiến người chói mắt.

Nghiêm Thanh đứng cách năm bước chân, hơi hơi khom người, bấy giờ mới nhớ ra Trần Ôn bảo hắn gấp rút đuổi theo, hắn vội vàng phục mệnh quên hỏi đuổi theo được rồi thì làm như thế nào.

Nghiêm Thanh liền chiếu theo biểu tình của điện hạ lúc đó mà mặc cho bản thân tự phát huy, “Giang cô nương, điện hạ rất lo lắng cho cô, hay là cô quay về đi.”

Gương mặt ẩn sau mạng che mặt không có một tia động dung, thanh âm cũng hết sức bình đạm, nhẹ nhàng hỏi Nghiêm Thanh, “Ta vì sao phải trở về?”

Nghiêm Thanh nghe xong cũng không biết đáp thế nào.

Giang Chiểu lại nói, “Làm phiền Nghiêm đại nhân giúp ta nhắn với điện hạ một câu."

—— “Thần nữ thật sự không có ý dây dưa cùng điện hạ.”

Mặc kệ hắn tin hay không, nàng bảo đảm, nàng sẽ không đi tìm hắn.

Giọng Giang Chiểu trong trẻo, sạch sẽ, lại không hề có nửa điểm cảm tình.

“Điện hạ là Thái Tử, dĩ nhiên phải nhọc lòng vì thiên hạ bá tánh, thần nữ thân là nữ nhi phủ tể tướng Giang gia, tất nhiên tự hiểu được điểm này. Thần nữ dù không hiểu chuyện, cũng sẽ không cùng bá tánh đoạt người.”

—— cũng không cần.

Giang Chiểu ngẩng đầu cách khăn che mặt nhìn về phía Nghiêm Thanh, chậm rãi nói, “Xin Điện hạ coi như là chưa bao giờ gặp qua thần nữ.”

Dứt lời, Giang Chiểu xoay người bước lên xe ngựa.

Nghiêm Thanh không đuổi theo nữa.

……

Nghiêm Thanh đem tất cả lời của Giang Chiểu truyền lại không sót một chữ cho Trần Ôn.

Trần Ôn khuỷu tay đặt ở trên lưng ngựa, hơi nghiêng mình, cẩn thận nghe Nghiêm Thanh nói rõ từng từ từng chữ. Bất giác, cảm giác kì lạ đêm qua lại đột nhiên ùa tới.

Trần Ôn nhíu mày.

Bỗng nhớ tới một số việc trước đây.

Năm ấy nhị gia cùng nhị phu nhân Giang gia còn chưa ly thế, Giang Chiểu tới Phượng Dương điện làm khách, trốn dưới cây bạch quả ăn vụng cá khô, bị hắn vừa vặn bắt gặp.

Nàng liền đưa đồ trong tay cho hắn, “Muội chia cho ca ca một ít, ca ca coi như không thấy muội nha!!!”