Chẳng qua nó trước đó nghĩ không rõ, vì cái gì nó bất quá cùng người qua đường tùy tiện nói một hai câu, bọn họ liền khóc lóc nháo sự muốn cùng nó trở lại rừng. “Cô nương, cảm ơn ngươi cho ta đáp án.” Khuôn mặt nhu mỹ đa tình của Bạch cô nương tràn ngập cảm kích “Hiện tại ta rốt cuộc biết ta muốn làm như thế nào nào rồi.”
Nó nên sớm định ra giới tính, để lâu không chỉ có bất lợi với tu vi tăng trưởng, mặc khác giới tính thường xuyên đổi tới đổi lui, cũng có rất nhiều chỗ bất tiện.
Nó lại chờ mong hỏi: “Vậy ngươi biết nàng hiện tại ở đâu không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, “Ta cũng lâu rồi không có gặp nàng.”
Cốt truyện đã sớm loạn thành nồi cháo heo rồi, Thẩm Vật hoàn toàn không có tính toán mở ra truy thê hỏa táng tràng.
Nguyên bản ở trung kỳ cốt truyện mới xuất hiện thụ yêu bây giờ lại được nàng gặp sớm như vậy, hơn nữa giới tính còn chưa phân, Tần Tô Tô cùng Ma tôn đại lão hiện tại ở nơi nào lắc lư, Ôn Nhiễm thật đúng là không biết.
Nó có chút thất vọng, nhưng thực mau lại tỉnh lên, “Không quan hệ, ta sẽ tìm được nàng!”
Gió nổi lên, trong lúc nhất thời hương lê tràn ngập, hoa vũ sôi nổi, giống như nghênh đón một việc trọng đại.
Ôn Nhiễm bị từng trận hoa bay làm mê mẩn.
Nó cao hứng nói: “Ta muốn chân chính hóa hình.”
Bạch y cô nương bị cánh hoa bao vây xung quanh, lại tựa như cùng hoa hòa hợp nhất thể, dần dần,thân ảnh biến mất thay thế bằng hình ảnh một bóng cây to lớn xinh đẹp.
Không trung cánh hoa theo gió mà tan biến, nguyên một rừng lê chỉ còn lại lá xanh, chỉ còn một cây lê ở mảnh đất trung tâm với thân cao chọc trời cành lá tươi tốt tuy nhiên chỉ kết duy nhất một đóa hoa.
Ôn Nhiễm vẫn là lần đầu nhìn thấy trường hợp thụ yêu hóa hình, nàng ngửa đầu nhìn cây đại thụ che trời kia, nghĩ đến nó đã cứu mình một mạng, chung quy vẫn nhịn không được nói: “Ngươi cùng nàng đều đã lâu như vậy không gặp nhau, nói không chừng nàng có người thích.”
Nhánh cây lay động, truyền đến thanh âm đầy kiên định, “Ta học qua rất nhiều phương pháp nam nhân theo đuổi nữ nhân, ta sẽ không thua.”
“Vấn đề không ở chỗ này, nàng hiện tại nhận thức đều là đại lão giới tu chân, không kể hắc bạch, ngươi đi tìm nàng dễ làm mình chìm vào nguy hiểm.” Nguy hiểm mà Ôn Nhiễm nói chính là kết cục của thụ yêu ở cuối truyện vì nữ chính táng thân nơi biển lửa, hôi phi diệt yến.
“Được rồi, cô nương ngươi không cần cùng ta nói chuyện làm ta phân tâm, ta đang ở nỗ lực làm chính mình mọc ra nhị đực.”
Nỗ lực mọc ra nhị đực……
Ôn Nhiễm kinh ngạc, nói nhị đực có phải là cùng đồ của nam nhân, cùng nàng suy nghĩ một thứ sao!
Cái này…… Nếu bởi vì nàng ngắt lời, khiến cho thụ yêu mọc ra “Nhị đực” xảy ra vấn đề, nàng liền thật là tội lỗi.
Ôn Nhiễm chỉ có thể tạm thời lựa chọn an tĩnh, quyết định đợi lát nữa còn phải hảo hảo cùng nó nói chuyện, huống chi nàng phát hiện trên không có điểm không thích hợp liền đoán được nơi này thời gian bị đình chỉ.
Nói cách khác, thế giới này kỳ thật là kết giới mà thụ yêu sáng tạo.
Nàng cũng không rõ đạo hạnh của thụ yêu, là cao đến thế nào mới có thể sáng tạo ra tới một đại kết giới như này.
Nhưng rõ ràng, nàng hiện tại không thể vận dụng thuật pháp, chỉ khi thụ yêu nguyện ý thả các nàng rời đi, kết giới mới có thể xuất hiện lối ra.
Thu Thủy cùng nàng tu vi đều không dùng được, cũng không thể làm liều đánh ra cái cửa ra ngoài.
Thình lình thanh âm to lớn như pha lê tan vỡ vang lên, đem Ôn Nhiễm một mực chờ đợi hoảng sợ.
Nàng nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một mảnh không bị nứt thành mạng nhện mà lan ra.
Ngay sau đó, lại là một đạo thanh âm theo đó vang lên, khe nứt càng lúc càng lớn.
Ôn Nhiễm khẩn trương từ trên mặt đất nhặt lên một cây gậy, coi như làm phòng thân.
Một bàn tay từ cái khe bên kia duỗi ra, hắn bắt lấy hư không bên này như bắt lấy tờ giấy mỏng mà chậm rãi xé rách thành từng mảnh.
Thiếu niên đầu duỗi tiến vào, hắn cười cười đuôi mắt cong nhẹ, “Nhiễm Nhiễm, buổi tối tốt lành!”
Ôn Nhiễm trực tiếp bị hắn hù dọa đem cây gậy đang cầm phóng tới, “Thẩm Vật, ngươi định hù chết ta sao!”
Hắn rốt cuộc là cái gì yêu ma quỷ quái gì! Cư nhiên tay không hủy đi kết giới!
Thẩm Vật tránh thoát gậy gỗ ném tới, ngữ khí thương tâm muốn chết nói: “Nhìn thấy ngươi ngã xuống, ta mất ăn mất ngủ tìm ngươi, ngươi như thế nào liền đối ta vô tình như thế?”
“Khi ngươi nói những lời này làm ơn lau sạch dầu mỡ dính trên mép đi !”
Nghe vậy, Thẩm Vật xoa xoa khóe miệng, hắn không có nửa điểm ngượng ngùng, vô tội cười nói: “Ta không phải sợ muội đói bụng sao? Cho nên ta cố ý ở trên đường nướng gà muốn mang cho muội nè.”
“Thế gà quay đâu?”
“Hương vị không tốt lắm, muội đại khái sẽ không thích, ta liền chính mình giải quyết.”
Ôn Nhiễm “Ha hả” hai tiếng.
Thẩm Vật nhẹ nhàng từ khe nứt nhảy lại đây, phía sau hắn là đêm tối, trước mặt hắn là ban ngày, hắn giống như hài tử chưa hiểu việc cảm thán, “Hảo thần kỳ!”
Rốt cuộc là cái kết giới này thần kỳ, hay là chuyện hắn đem bàn tay trần đập nát kết giới thần kỳ đây.
Thẩm Vật không mang vĩ mũ, bên phải khóe mắt còn có điểm máu bầm, không điểm chật vật, ngược lại có thêm hương vị thiếu niên bất lương, trên người hắn bạch y lây dính máu tươi lại là máu của người khác.
Ôn Nhiễm nhìn hắn cả người dơ hề bước tới gần cực kì cự tuyệt, “Ngươi cách ta xa một chút!”
Thẩm Vật ngừng bước chân, trên mặt lộ vẻ đau thương, “Một ngày không thấy, như cách ba thu, ta đối với muội tưởng niệm, nhật nguyệt chứng giám, muội thế mà đối với ta bạc tình như thế.”
“… Ngươi từ nơi nào học được lời nói buồn nôn như này ?”
“Ta ở trên đường nhặt được một quyển sách thú vị.” Thẩm Vật bất quá duy trì một giây đứng đắn liền sụp đổ, hắn móc ra một quyển sách tùy tiện lật lật, đôi mắt hơi mở to, rất có tinh thần ham học hỏi, ở trong mắt người khác lại là rửng mỡ, “ Trong thư còn viết lần sau gặp mặt cô nương nhà người ta, tốt nhất mang theo lễ gặp mặt.”
Ôn Nhiễm còn không có phản ứng, liền chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ chợt khởi, thiếu niên thân ảnh bỗng nhiên liền tới trước mặt nàng.
“Nhiễm Nhiễm, cái này cho ngươi!”
Ôn Nhiễm nhìn trong tay hắn một cây nhánh cây, nhánh cây quen thuộc lắm, trên nhánh cây là một đóa tiểu bạch hoa vừa mới nở rộ.
Hắn nhiệt tình nói: “Tới vội vàng, không mang lên lễ gặp mặt, liền dùng cái này chắp vá một chút đi.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, cây đại thụ kia chỉ còn lại một mảnh xanh mượt, duy nhất độc đinh tiểu bạch hoa, giờ phút này bị Thẩm Vật nắm chặt ở trong tay.
Nàng đôi mắt chậm rãi trợn to, “Ngươi dám ngắt ngụy đực của người ta!”
Thẩm Vật khó hiểu chớp chớp mắt.
Còn không phải là hái một đóa hoa sao?
Như thế nào từ miệng nàng nói ra, giống như hắn đem người mệnh căn tử của người ta cắt đi?
Ôn Nhiễm hoang mang rối loạn vội vội vươn tay muốn đi cứu lại đóa hoa, nhưng tưởng tượng đến nhị đực này kỳ thật chính là cái kia đồ vật, đôi tay vô luận như thế nào cũng vô pháp chạm vào, chỉ có thể ôm tâm lý may mắn nói: “Cái này dính đi lên hẳn là còn có thể dùng đi!”
Thẩm Vật hảo tâm nhắc nhở, “Không thể nha.”
*Tuyến tình cảm nam nữ chính có chút tiến triển nên mình mạo muội đổi xưng hô luôn*