Chương 24: Bàn tay móng heo

“Ta muốn ngủ, ngươi đi ra ngoài cho ta.” Ôn Nhiễm đẩy hắn đến phòng cho khách, nàng đóng cửa lại, mấy ngày liền lên đường rốt cuộc cũng ngủ một giấc ngon lành.

Ngày kế, Diệp Tùy dẫn dắt bọn họ đi tới kiếm lò, gặp được đạo sư đúc kiếm của Tàng Uyên Cốc.

Lỗ đại sư là một người trung niên mười phần tinh thần, hắn thể trạng cường tráng, chỉ nhìn có cơ bắp ở cánh tay đều làm người cảm thấy tràn ngập sức mạnh.

Nghe nói hắn hàng năm đều sống ở kiếm lò, niềm duy nhất hứng thú chính là đúc kiếm, còn mang tới cho Tàng Uyên Cốc không ít chú kiếm sư ưu tú, bản nhân hắn cũng là người dễ nói chuyện.

Cầm hai thanh đoạn kiếm nhìn nhìn, Lỗ đại sư tấm tắc bảo lạ, “Hai thanh này chính là kiếm có phẩm chất tốt nhất, có thể chặt đứt hai thanh kiếm này lực lượng thực không bình thường.”

Ôn Nhiễm nhìn về phía Thẩm Vật.

Thẩm Vật đạm thanh nói: “Chúng ta lúc trước gặp gỡ một con xà yêu ngàn năm, hai thanh kiếm này đều đoạn khi đó.”

Lỗ đại sư lại nhìn nhiều Thẩm Vật cùng Ôn Nhiễm vài lần, cuối cùng, hắn ánh mắt bình tĩnh dừng ở Thẩm Vật trên người, “Ngươi thực lực bất phàm, ở trước mặt xà yêu ngàn năm chỉ dùng chiết kiếm, lại còn sống, tính cũng không lỗ.”

Diệp Tùy ra tiếng hỏi: “Lỗ đại sư, hai thanh kiếm này còn có thể chữa trị?”

“Cũng không phải không được, chỉ là hai thanh kiếm này đều là vật phi phàm, còn cần huyền thiết tốt nhất làm nguyên liệu bổ sung mới được.”

Diệp Tùy nhíu mày, “Huyền thiết quá mức hi hữu, muốn tìm cũng yêu cầu không ít thời gian.”

Lỗ đại sư cười cười, “Hà tất bỏ gần tìm xa? Ta nhớ rõ nha đầu Thu Thủy kia lúc cập kê, cha nàng liền tặng nàng một khối huyền thiết.”

Diệp Tùy mày nhăn càng sâu.

Ngay cả Ôn Nhiễm đều có thể đoán được, muốn từ trên tay nữ hài Thu Thủy trên tay mượn đồ vật này cũng không phải là một việc đơn giản.

Nhưng Diệp Tùy lại thả lỏng chân mày, khách khí đối Thẩm Vật cùng Ôn Nhiễm nói: “Ta sẽ mau chóng tìm tới huyền thiết, còn thỉnh hai vị lưu lại Tàng Uyên Cốc thêm mấy ngày.”

Ôn Nhiễm cùng Thẩm Vật hành lễ, “Làm phiền Diệp tiên sinh.”

Diệp Tùy cất bước rời đi, Ôn Nhiễm cùng Thẩm Vật lại bị Lỗ đại sư giữ lại kể lại tình huống bọn họ đánh nhau với xà yêu .

Thẩm Vật đem ngay tình huống lúc đó nhất nhất nói, đương nhiên, có chút chi tiết hắn không kể, Lỗ đại sư không biết, tự nhiên cũng sẽ không hỏi, vì thế từ trong miệng hắn, hắn cùng Ôn Nhiễm liền thành vận khí tốt mà may mắn chạy thoát.

“Các ngươi khí vận không tồi.” Lỗ đại sư đưa bọn họ ra kiếm lò, lại nói: “Ta sẽ tận lực giúp các ngươi sửa tốt thanh kiếm.”

Thẩm Vật nói: “Đa tạ.”

Lỗ đại sư đối với Thẩm Vật tuổi trẻ đầy hứa hẹn rất là thưởng thức, không khỏi có chút hâm mộ Ôn Tuân cư nhiên có đệ tử tốt như vậy, chú ý tới Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm phía trước, Lỗ đại sư cũng nhìn qua.

Dưới cây phong, một vị thiếu niên môi hồng răng trắng túm tay Diệp Tùy làm nũng.

Lỗ đại sư nói: “ Tiểu tử Thu Sơn này cùng Thu Thủy bất đồng, Thu Thủy đối với Diệp tiên sinh rất là phản cảm, Thu Sơn đối với Diệp tiên sinh thì dính như sam, quan hệ bọn họ thực tốt.”

Ôn Nhiễm nhìn nhiều vài lần thiếu niên đang tung tăng nhảy nhót kia, đáy lòng mạc danh có lòng dự cảm không tốt.